Yêu Em Muộn Màng

Chương 46: Người đàn ông họ Nguyên



Bị tiếng ồn đánh thức, Hà Cẩm Vân xoa xoa mắt ngồi dậy, nhìn mọi thứ xung quanh lạ lẫm cô hoảng sợ. Đến gần định mở cửa nhưng đã bị khoá trái, Hà Cẩm Vân đập cửa gọi to

- Có ai không? mở cửa cho tôi!

Hà Cẩm Vân cứ kêu như vậy, mãi lúc lâu sau mới có người đi đến. Bước vào là một người đàn ông cao ráo, Hà Cẩm Vân bị trướng mắt với người này bởi nước da trắng của hắn, hắn còn trắng hơn cả cô nữa. Khuôn mặt điển hình của đàn ông châu Á đoán chắc là con lai, hắn cao hơn cô Hà Cẩm Vân phải ngước lên nhìn. Nhìn mãi rồi mới chợt nhận ra nên cô thấy xấu hổ, quay đi chỗ khác, ấp úng nói

- Là anh bắt tôi đến đây?

Với thái độ và câu hỏi của Hà Cẩm Vân, hắn ta không có chút nào mảy may đến, dường như chính hắn đã sắp xếp hết tất cả. Thái độ lãnh đạm, thờ ơ của hắn ta làm Hà Cẩm Vân cảm thấy rất quen. Đúng rồi, là Mạc Thiếu Quân! người này nhìn rất giống Mạc Thiếu Quân tuy có đôi nét khác nhau và màu da khác nhau nhưng nếu quen biết sẽ thấy họ có phần giống, từ vẻ cao ngạo đến cái nhíu mày nhỏ nhất

- Ngài Nguyên, xử lý cô ta thế nào?

Bỗng một người đàn ông đeo kính râm bên cạnh hỏi hắn, cái người họ Nguyên này suy nghĩ rồi nhìn cô với ánh mắt quỷ dị

- Tạm thời chúng ta cần giữ cô ta, sẽ thuận lợi...

- Vâng!

Hai người họ nói gì đó, Hà Cẩm Vân không hiểu nhưng hình như là có liên quan đến Mạc Thiếu Quân. Thấy họ định rời đi, Hà Cẩm Vân chạy lại kéo người kia

- Rốt cuộc là các người có ý đồ gì? Ân oán giữa đần ông các anh tại sao lại lôi tôi vào?

- Có trách thì hãy trách bản thân cô, ai kêu cô đi làm người phụ nữ của hắn...nếu làm người của tôi thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.

Tay hắn ta quệt qua cằm cô, Hà Cẩm Vân giật mình đẩy hắn ra. Tay cô lúc này muốn tát cho hắn một cái nhưng không thể

- Vô sỉ! cái thứ đàn ông chỉ biết dùng phụ nữ để kiếm lợi lộc cho bản thân như anh thì có chết tôi cũng không theo!

- Tôi chỉ nói vậy còn người đã từng để cho Mạc Thiếu Quân độgng đến có cho tôi cũng không thèm!

- Anh...

Hà Cẩm Vân cứng họng không nói được gì, hắn ta đã bỏ đi xa. Cánh cửa lại bị đóng kín lần nữa, Hà Cẩm Vân quay lại giường, cô đầu bù tóc rồi ôm đầu. Tại sao số cô lại khổ như vậy, đến cả đám cưới trong đời cũng bị tên bạch tạng kia phá hỏng. Kiếp trước không biết bản thân đã tạo nghiệp gì?

_____

Bên đây, Mạc Thiếu Quân đang ngồi trong phòng khách của Mạc gia còn có cả Mạc phu nhân, Tiểu Nhu và Hàn Kiêu. Mọi người đều lo lắng cho Hà Cẩm Vân, Mạc Thiếu Quân đã điều động tất cả người của mình để đi tìm cô nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì. Chỉ tội cho Tiểu Ái, con bé biết mẹ bị người xấu bắt đi mà khóc đến sưng cả mắt, Mạc phu nhân và Hà Sâm phải dỗ mãi mới chịu đi ngủ

- Bây giờ nên làm như thế nào?

Hàn Kiêu khó khăn lên tiếng, cả ngày nay anh cũng chạy khắp nơi, nhờ vào quan hệ ít ỏi của mình mong tìm được cô nhưng đều vô ích

- Nếu chúng đã bắt cô ấy đi vì muốn trao đổi thứ gì đó chắc chắn chúng sẽ không làm hại đến cô ấy.

- Chị Cẩm Vân nào có gây thù chuốc oán với ai, tại sao chúng lại bắt chị ấy?

- Mọi người về hết đi, chuyện ở đây đã có tôi lo!

Mạc Thiếu Quân mệt mỏi nói

Hàn Kiêu thấy Hà Cẩm Vân từ khi dính líu tới hắn là cô không có nột ngày yên ổn, anh bất bình nói Mạc Thiếu Quân

- Mạc Thiếu, tôi không biết là anh gây thù chuốc oán với ai nhưng đừng lôi Tiểu Vân vào. Cô ấy có chút liên quan gì đến anh là không tốt lành!

- Cậu nói gì?

Mạc Thiếu Quân ngẩng đầu lên, đôi mắt vì thiếu ngủ mà đỏ ngàu nhìn Hàn Kiêu

- Tôi nói không đúng sao?

- Thôi, sếp Hàn chúng ta mau trở về đi, ở đây cũng không giúp gì được. Nếu có thông tin gì em sẽ đến xem sau!

Tiểu Nhu thấy tình hình giữa hai người đàn ông này căng thẳng, hai người không được bình tĩnh chắc chắn sẽ có chuyện liền nhanh chóng kéo Hàn Kiêu đi

Mạc phu nhân cũng lên phòng với Ái Ái, chỉ còn mình Mạc Thiếu Quân ngồi trong phòng khách rộng lớn, hắn đang cố nghĩ ra một cái tên nhưng vẫn chưa thể nào nghĩ được. Bàn tay hắn đeo hai chiếc nhẫn vào một ngón, một cái là của Hà Cẩm Vân làm rơi trong lúc bị bọn chúng bắt đi, Mạc Thiếu Quân cảm thấy lời nói của Hàn Kiêu cũng không sai, Hà Cẩm Vân bị liên lụy vì hắn. Nếu cô không gặp hắn thì có lẽ cuộc đời cô có thể sẽ trôi qua yên bình nhưng giờ thì không thể quay lại...

Tiếng chuông điện thoại reo lệ, Mạc Thiếu Quân chậm chạp lấy ra là một số lạ, hắn suy nghĩ một lát rồi bấm nút nghe

- Alo....

Đầu dây bên kia trầm mặc không nói gì, Mạc Thiếu Quân hết kiên nhẫn định tắt máy thì có tiếng nói quen thuộc vang lên

- Anh trai còn nhớ tôi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.