Uyển Nhi nhìn trằm trằm vào đôi môi bạc vừa phát ra những từ ghen đáng yêu như vậy, nên đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô cũng lỏng ra dần và buông thõng xuống, đầu thả lỏng ngả mạnh về đằng sau giả vờ ngủ mặc cho Khẩm Thiên bế. Khẩm Thiên nhìn xuống cô gái nhỏ bé trong tay mình và nhíu mày, từ tư thế đang bế Uyển Nhi Khẩm Thiên chuyển sang vác lên trên vai tay kia cởi áo vesd của mình khoác lên người cô và ôm chặt vào lòng. Uyển Nhi mặc kệ hắn muốn vác hay bế cũng tùy miễn đừng bế cô và vứt vào một nơi nào đó có gián rết hay bất kì nơi nào bẩn và tối như nhà kho hay nhà hoang là được.
Cô cũng là một tiểu thư của một dòng họ cũng có tiếng trong xã hội tuy rằng bị người trong dòng họ đối sử tệ bạc nhưng họ cũng không dám để cho cô sống khó khăn như người hầu vì sợ lão trưởng bối sẽ đuổi họ khỏi dòng họ nên Uyển Nhi đã sống quen sung sướng nơi ở tiện nghi và sạch sẽ và điều cô sợ nhất chính là mấy con gián rết nhỏ đối với cô chúng thật ghê tởm và hôi hám.
Uyển Nhi được Khẩm Thiên bế gọn vào trong lòng khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Khẩm Thiên. Lúc này cô với để ý đến mùi hương trên người của Khẩm Thiên một mùi hương thật quyến rũ chỉ ngửi thoáng quá đã khiến cho Uyển Nhi cảm thấy mê man và muốn ngửi nó suốt. Uyển Nhi ngửi thấy lạ vì mùi này rất giống với mùi trong chiếc tủ đó. Hai tay buông thõng của cô giờ đã hoạt động, hai tay Uyển Nhi như không ý thức được túm lấy cổ áo của Khẩm Thiên đầu cũng dúc vào trong lồng ngực rắn chắn của hắn rồi hít đi hít lại và nói với giọng nghiêm trọng thì thầm nhưng đủ cho Khẩm Thiên nghe thấy:
- ’’Sao trên người Thiên lại có mùi giống trong tủ vậy. ‘‘
Nói xong Uyển Nhi ngãi đầu hai mày nhíu lại, Khẩm Thiên vừa đi vừa cất giọng lạnh lùng chĩa thẳng vào cô đôi mày nhíu lại:
- ’’ Nằm Yên ‘‘
Giọng nói lạnh đến lỗi làm cho người nghe cảm thấy như bị đóng băng. Uyển Nhi đang cố rướn đầu ngửi mùi thơm của Khẩm Thiên và nhìn xuống chiếc áo mình đang mặc trên người cũng có mùi hương giống hệt. Uyển Nhi bất giác buông tay khỏi áo của Khẩm Thiên và buông thõng xuống đầu thì áp sát bờ ngực của Khẩm Thiên mà nhắm nghiền mắt lại và thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy Uyển Nhi thấy mình đang ở căn phòng đẹp lỗng lẫy lúc nãy, Uyển Nhi mở to tròn đôi mắt vẫn đang mơ ngủ và ngồi bật dậy nhìn quanh không có một ai cảm giác lạnh lẽo hơn nhiều. Bụng Uyển Nhi như không hề quan tâm đến khung cảnh bên ngoài mà réo lên, không chịu được Uyenr Nhi bước xuống giường và bước thẳng đến chiếc cửa phòng to như cái cổng nhà và mở hé cửa nhìn quanh và đóng cửa lại ngồi phệt xuống đất ôm bụng đói nhăn mặt khó chịu và nhìn về phía chiếc bàn có một đĩa hoa quả không biết ở đó từ lúc nào. Uyển Nhi mở to cặp mắt sáng trưng chạy vội về phía chiếc bàn và cầm cả trùm nho ngấu nghiến cho từng quả vào bụng. Ăn một hồi hết hai trùm nho no căng, bũng cũng không déo cũng không ai sai việc Uyển Nhi nhảy trổm lên chiếc giường rộng thênh thang và êm ái đó và đánh giấc ngủ ngon lành không biết trời đất là gì.
Trong phòng họp Khẩm Thiên và Ngũ Phong đang trăm trú vào tấm bản đồ có phần cũ sỉn trên bàn gỗ bóng loáng hình chữ nhật chiều dài khoảng 2m chiều rộng khoảng 1.5 m. Bạch Phong đứng cạnh Lạc Phong thì đang trăm trú vào tấm góc của tấm bản đồ có kí hiệu hơi lạ so với những kí hiệu khác trên bản đồ nơi Bạch Phong chỉ có một đốm nhỏ màu xanh lá hình vuông giống như kí hiệu của cây rừng nhưng lạ ở chỗ hình vuông này bị khuyết một góc Bạch Phong cất tiếng:
- ’’ Lão đại ở đây có hơi lạ. ‘‘
Khẩm Thiên đang tìm đường đi nhanh nhất để khỏi phải vượt qua những cạm bẫy nguy hiểm của Lão Trưởng Bối nhà họ Đỗ đã tạo ra thì chợt nghe thấy có điều lạ tren bản đồ nên Khẩm Thiên nhìn thẳng về phía của Bạch Phong chỉ và xem xét thì Khẩm Thiên đã nhận ra đây chính là kí hiệu của đích đến. Khẩm Thiên thấy được kí hiệu như vậy nở nụ cười lạnh lùng hiếm hoi và cất giọng lạnh lẽo có chút nham hiểm: