Yêu Em Nhé! Lão Đại Lạnh Lùng!

Chương 15: Cho tôi ngủ cùng…



Trong góc căn phòng có một tia sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu vào Uyển Nhi cố gắng kìm lén sự sợ hãi lại vì vài con gián, chuột vẫn đang len lỏi xung quang cô Uyển Nhi đứng dậy chân run run hai hàm răng cắn chặt hai tay siết lấy cổ áo khoác mà Khẩm Thiên đã đưa cho chùm lên đầu để hở đúng một bên mắt phải bước trậm rãi đến gần góc căn phòng. Uyển Nhi bước gần đến chỉ cách góc phòng là 2,3 bước chân thì

- ’’ AAAAAAAAAAAA…………. ‘‘

Tiếng hét của Uyển Nhi vang vọng ra khiến cho vài tên canh gác cư tưởng lại có cô gái nào giả vờ chết ở cổng để muốn gây ấn tượng cho Lão Khẩm nhưng thật ra thì là Uyển Nhi đã rẵm phải vài con chuột đang tập tụ vì đi chân đất lên cảm giác rất thật. Uyển Nhi hét toáng lên chạy lung tung trong căn phòng khiến cho lũ chuột và gián cũng hoảng loạn chạy đi khắp phía ẩn lấu, lúc này thì bọn chuột sợ cô chứ không phải cô sợ bọn chuột nữa. Uyển Nhi chưa lấy lại được tinh thần lúc Khẩm Thiên hành hạ thì bây giờ đã bị lũ chuột này dọa chết Uyển Nhi ngồi phịch xuống đất òa khóc ( hay khóc thế không biết) Uyển Nhi vừa khóc vừa hét to:

- ’’ Tên Khẩm Thiên chết dẫm ta làm gì người mà người hành hạ ta thế này đồ du côn đồ không có tính người. ‘‘

Hu Hu hu hu hu hu

- ’’ Ta chỉ muốn được ngủ thôi mà đồ độc ác không cho ta ăn không cho ta ngủ. ‘‘

Uyển Nhi nói xong thì nước mắt cũng không rơi nữa hai hàm răng cọ vào nhau rồi hét to một lần nữa:

- ’’ ĐỒ ĐỘC ÁC ‘‘

Lũ dơi bay hoảng loạn đang cheo mình lên để ngủ thì bị đánh thức. Uyển Nhi thật sơ suất khi không để ý căn phòng chống được xây tách riêng này lại ở gần với căn phòng của Khẩm Thiên trên lầu hai căn phòng và ngôi biệt thự chỉ cách nhau 10 m nên Uyên nhi hét to như vậy đủ để đôi tai nhạy cảm của Khẩm Thiên nghe thấy tất cả.( xong đời rồi Uyển Nhi ơi). Đây là lần đầu tiên Khẩm Thiên bị chửi một cách nhục nhã như vậy đôi mày nhíu chặt lại bàn tay siết chặt nhưng vẫn nằm trên giuongf không hề có động tĩnh gì.

Uyển Nhi lại một lần nữa đứng dậy nhưng lần này thì dường như cô không sợ mấy con chuột gián hay dơi nữa Uyển Nhi tiến gần đến cửa phòng vì đã để lâu nên cánh cửa cũng đã bị mục lát chỉ cần có cú đạp thì cánh cửa sẽ bị lát thành vụn (nhưng với sức của Uyển Nhi một cô gái mỏng manh thì chắc là phải vài phát thì chắc cũng chỉ bị nứt chậc chậc chậc). Uyển Nhi bước đến bên cửa dơ chân lên dùng hết sức dồn vào đôi chân đạp mạnh vào cánh cửa thì cánh cửa đã bị vỡ vụn ( chắc mình nhầm hì hì), với một sát thủ đã được rèn luyện như Uyển Nhi thì những việc này dư sức chẳng qua chưa được thực hành nhiều nên không hề ai biết. Uyên Nhi vừa đạp vỡ vụn cánh cửa gỗ mục đó tưởng mình có sức mạnh nên đã cười tự mãn nhảy lên rối rít nhưng cô không hề biết rằng trên cánh cửa đã được đục rỗng bên trong. Uyển Nhi vui sướng vì đã thoát khỏi ngục tù rơ bẩn.

Uyển Nhi chạy theo con đường cũ mà hai tên vễ sĩ đã đưa cô đến đây để trả thù với trí nhớ siêu đẳng của cô thì chỉ cần nhìn lướt qua một lần đã nhớ như khắc trong đầu. Bước đến cửa phòng của Khẩm Thiên Uyển Nhi lại thực hiện lại hành động phá cửa vừa rồi nhưng cô đã nhầm cửa phòng của Khảm Thiê tuy bên ngoài là gỗ nhưng bên trong là một lớp thép dày đại bác bắn vào thì cũng chỉ làm vỡ lớp gỗ bên ngoài.

Uyển Nhi chưa kịp đạp thì cánh cửa đã tự mở ra. Khi ở trước của thì lòng quyết tâm trả thù đến cực điểm nhưng khi cánh của vừa mở ra sự lạnh lùng và phẫn lộ ập đến làm cho lòng quyết tâm trả thù của Uyển Nhi trở thành lòng khuất phục ngay trong tức khắc Uyển Nhi đang định quay người lại thì bị Khẩm Thiên túm lấy cổ áo xách lên bước xải đến bên một chiếc ghế tựa vứt cô vào chiếc ghế bên cạnh cửa sổ nhìn xuống là căn phòng trống mà vừa rồi Uyển Nhi vừa thoát ra được và chói cô lại vào chiếc ghế. Uyển Nhi bất mãn có chút sợ hãi vì hiện tại Khẩm Thiên trên người hắn đang tỏa ra sự phẫn lộ đến cực điểm có thể giết người ngay lập tực. Uyên Nhi không dùng mĩ nhân kế nữa mà thực sự cô đang rất tức giận nên không thèm để ý nữa mà nói thẳng ra luôn một hồi:

- ’’ Tôi làm sai điều gì mà anh lại chói tôi vào đây chứ tôi còn chưa muốn tính sổ với anh chuyện vùa rồi lại còn không cho tôi ăn không cho tôi ngủ vậy thì anh giữ tôi lại làm gì cho tôi chết đi cho rồi ‘‘

Câu nói vừa rứt thì cũng là lúc cổ họng của Uyển Nhi bị siết chặt bởi bàn tay của Khẩm Thiên. Khẩm Thiên nhíu chặt mày hơn đôi mắt lạnh lẽo nhìn sâu không thấy đấy chĩa thẳng vào Uyển Nhi và nói với giọng lạnh lùng: Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.