Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 3



Vừa cất xong thì ba về, tuy là bố dượng, không chút quan hệ máu mủ nào, nhưng ông ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc đủ đầy cho cả hai đứa con.

Vừa về thấy mặt Lâm Thiên bầm tím lên, ông đã vội hỏi.

" Con làm sao thế, ai đánh con à?"

Lâm Thiên cười lắc đầu.

" Không có ạ, là con không cẩn thận nên bị ngã thôi."

Ông nhìn Mẫn Mẫn, bà ấy gượng cười, dù biết Lâm Thiên nói dối, nhưng cũng không muốn nên ông đành thôi.

Ông về phòng thay lại bộ đồ hằng ngày mà ông hay mặc, quần đùi với áo thun, đi xuống lầu ăn cơm, ông ngồi trông bàn ăn đợi con gái xuống ăn.

Thức ăn đã bày ra, tất cả mọi người đều đã ngồi đủ, gia đình của Nhu Nhu rất thoải mái, người làm có thể cùng ngồi ăn cơm chung luôn, hôm nay có ba bác tài và hai cô đầu bếp cùng ngồi ăn.

Ai cũng đói meo rồi mà Nhu Nhu vẫn chưa xuống, ông không đợi nữa mà trực tiếp đi lên phòng Nhu Nhu, ông biết thói quen của cô hay khóa trái cửa nên đã cầm chìa khóa dự phòng lên, mở cửa phòng ra.

Đứa con gái yêu quý của ông đang nằm ngủ rất say, cặp sách vứt ngay trên giường, còn chưa kịp thay đồ đã lăn ra ngủ, thành tích của Nhu Nhu ở trường rất tốt, ông cũng hiểu Nhu Nhu học hành vất vả, nhưng chiều quá sinh hư, ông kéo con gái dậy.

Cộng với thái độ của Nhu Nhu thường ngày hay khó chịu với mọi người trong nhà, làm cho ba cũng phải để ý cô nhiều hơn, ba kéo cô đang mơ màng đi ra khỏi phòng.

" Đi, xuống ăn cơm."

Mọi người đợi ở phòng ăn đều giật mình với tiếng hét của Nhu Nhu, cô bị ba kéo xuống lầu ăn cơm.

" Con tự đi được, bỏ con ra."

Đến tận phòng ăn, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm túc, Nhu Nhu vẫn còn ngáp ngủ, vừa ngáp vừa ngồi vào bàn ăn, Lâm Thiên thấy đầy đủ liền lễ phép mời mọi người.

" Con mời mọi người ăn cơm."

Nhu Nhu nhìn anh trai ngồi đối diện mình, Lâm Thiên cũng cầm đũa lên mỉm cười với cô.

Sự khác biệt hoàn toàn giữa hai đứa con này làm ba nhiều lúc rất mệt mỏi.

Đang trong bữa ăn, ba chỉ vào vết bầm trên mặt Lâm Thiên hỏi.

" Ở trường có ai bắt nạt không, mà sao mặt Lâm Thiên lại bầm tím hết thế kia?"

Nhu Nhu buông đũa xuống, dì Mẫn Mẫn thì lại đá chân ba.

" Lâm Thiên đã nói là bị ngã rồi mà, làm gì có chuyện đánh nhau."

Ba lại nói.

" Bà cứ từ từ, tôi đang hỏi Nhu Nhu."

Nhu Nhu thở dài một hơi rồi trả lời.

" Là do con, do con nên anh ấy mới bị đánh."

Lâm Thiên nắm chặt đũa hơn, nháy mắt sang Nhu Nhu.

" Nhu Nhu."

Nhu Nhu nhìn Lâm Thiên như cũng muốn đánh đến nơi rồi.

" Anh không nói thì em nói."

Lâm Thiên cũng không ho he gì, cô kể lại toàn bộ chuyện sáng nay cho cả nhà nghe.

Bác tài đi đón cô thì rất bất ngờ, Thành Thành lại hung hăng như vậy, thường ngày thấy ông ấy đều cúi người chào hỏi, còn nhiều lần nhét đồ ăn cho Nhu Nhu.

Nhu Nhu nói tiếp.

" Cho nên nếu lo lắng như thế thì cử vệ sĩ bảo vệ là được, còn nếu con không ăn sáng ở nhà thì cũng đừng bắt Lâm Thiên mang đến trường cho con, con cũng không ăn đâu, Lâm Thiên lại bị đánh lại tại con nữa."

Nhu Nhu đứng dậy muốn dời đi, thì ba lại ngăn.

" Ngồi xuống đã, ba còn chưa nói xong."

Nhu Nhu nghe lời liền ngồi xuống, ba lại nói.

" Con nói là cậu ta hung hăng, nhưng ba biết con ở trường cũng đâu có vừa, ngoài học lực tốt và ngồi ở bộ phận đoàn trường ra thì ba cũng phải đến trường đột xuất đó thôi."

Nhu Nhu liền nghĩ lại, quả thực hồi đầu năm ba đã phải lên trường giải quyết chuyện đánh nhau của cô, lên cấp ba Nhu Nhu chuyển sang học trường công, mọi thứ đều liên hệ đến gia đình, một vài người lại thấy ngồi trong đoàn trường là vẻ vang, ba cô nói tiếp.

" Còn Lâm Thiên tính hiền lành, không động tay động chân với ai, con có khả năng thì giúp anh có làm sao."

Nhu Nhu bực mình.

" Con không thích thân thiết với ai cả, sao con phải làm thế?"

Ba cũng tức giận, đập bàn đùng đùng.

" Làm sao? cùng là anh em tại sao lại không muốn người khác biết? Từ trước nay ba chiều con quá rồi bây giờ con sinh hư đúng không."

Nhu Nhu nhìn về phía Lâm Thiên, Lâm Thiên chỉ biết cúi đầu xuống không dám nhìn cô, từ khi đến đây Nhu Nhu đã tỏ ra không ưa Lâm Thiên rồi, trước mặt ba nhiều khi cũng chỉ giả vờ nói chuyện chút để qua mặt thôi.

Nhu Nhu đứng dậy cãi nhau với ba.

" Ba biết con không thích anh ta từ khi anh ta bước vào nhà này rồi, ba làm vậy là cố tình muốn con thân thiết với anh ta hơn, dựa vào đâu, dựa vào đâu mà con phải gọi anh ta là anh trai trong khi anh ta không hề có máu mủ với con, con với anh ta chẳng có quan hệ gì cả."

Nhu Nhu nhớ lại từng chút về quá khứ, cô nhớ về lúc mà ba cưới dì Mẫn Mẫn về.

" Mẹ đã phản bội ba, mẹ sai, hai người ly hôn được hơn hai tháng thì ba cưới dì ấy về, hai tháng? Nếu vậy thì cả ba và mẹ đều là người ông ăn chả bà ăn nem hay sao, con làm sao mà biết được hai người đã quen nhau từ lúc nào cơ chứ."

Chứng kiến sự ghẻ lạnh ở trong nhà mấy năm trời, Nhu Nhu thấy bố và mẹ luôn xa cách nhau, cô rất khó chịu, mẹ đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về, ba về nhà từ lúc trưa rồi lại đi thâu đêm suốt sáng, có những lúc cả hai vợ chồng đều ở nhà cũng chẳng chạm mặt nhau, vì hai người đều ngủ phòng riêng, lúc đó Nhu Nhu thấy cuộc sống hôn nhân của bố mẹ mình nhàm chán.

Đến khi gia đình được giải thoát thì hai tháng sau ba cưới dì Mẫn về, Nhu Nhu ban đầu thấy sự gượng gạo và rụt rè của dì và đứa con riêng rất ngứa mắt, thấy ba quan tâm lo lắng cho Lâm Thiên giống như mình vậy, mặc dù Lâm Thiên không có máu mủ gì, trong lòng Nhu Nhu sinh ra thù ghét hai mẹ con họ, cũng khó chịu với thái độ của ba.

Ba không biết nói gì, Nhu Nhu cũng không muốn đứng đây đôi co.

" Con ăn no rồi, mọi người cứ ăn đi."

Xong thì Nhu Nhu bỏ lên phòng, ba đang tính nói chuyện cho ra nhẽ thì dì Mẫn ngăn lại.

" Anh đừng nói chuyện này với con bé nữa, Lâm Thiên cũng không cần người bảo vệ đâu, cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà nên chắc chỉ đánh lần này là thôi."

Lâm Thiên cũng xót cho mẹ và Nhu Nhu, anh cũng buồn thay cho nỗi khổ của ba.

Ba đang thẫn thờ nghĩ lại cuộc sống với vợ trước đây của mình, lúc trước cưới vợ cũng chỉ vì đáp ứng mong muốn cha mẹ, đến khi về không hợp nhau, sống như người lạ, chẳng có chút cảm giác gia đình nào, ngột ngạt và bí bách.

Hôm đó, Nhu Nhu không chịu xuống ăn tối, ngồi trong phòng làm bài tập sáng đèn đến khuya mới ngủ, sáng hôm sau cũng theo thói không ăn sáng, từ nhà đến trường để bụng rỗng kêu mãi.

Hôm nay cô lại để ví ở nhà mất, Nhu Nhu đang cố nhịn để đến trưa, Thành Thành vẫn đang đấu tranh suy nghĩ, anh cầm chiếc bánh mì trong tay mà không biết có nên xuống lớp Nhu Nhu không.

Rồi sau khi hết tiết ba Thành Thành xuống, thật là chẳng ngày nào thiếu anh cả.

Đến lớp 11A thấy Nhu Nhu nằm gục ở bàn, Thành Thành nghĩ đơn giản là cô buồn ngủ thôi, liền đặt bánh nhẹ nhàng trên bàn ý định muốn dời đi.

Nhu Nhu ngẩng đầu lên, lần này đành phải nhận đồ ăn của người ta.

" Cảm ơn đồ ăn của anh nhé."




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.