Đã ba ngày trôi qua, Thành Thành vẫn không liên lạ lại với mọi người, giống như đùng một cái bốc hơi khỏi vòng bạn bè vậy.
IG của anh cũng không thấy hoạt động, Nhu Nhu mấy ngày này bận phải ôn thi, cô cố gắng gạt anh ra khỏi tâm trí, mọi lo lắng chôn sâu trong lòng.
Sau bảy ngày nữa, Thành Thành cũng không có phản hồi, Nhu Nhu nhắn hỏi anh từ ba ngày trước vẫn chưa thấy anh trả lời, thật giống như một người nào đó không còn tồn tại nữa.
Nhu Nhu đi cà phê với bạn bè cũng lấy điện thoại ra để ý đoạn chat anh đã trả lời chưa, hôm nay Nghiêm Duyễn có dẫn một chị gái nữa đến, nghe nói là hai người này đang họp nhóm, Nhu Nhu và Dương Lý đến cũng chỉ là ngồi bàn bên, thi thoảng quay ra trò chuyện với họ vài câu rồi thôi.
Lòng Nhu Nhu rối bời, cô không biết là mình đã làm gì để anh không một câu nào dặn dò mà lại biến mất như vậy, cô quay ra Nghiêm Duyễn, nhưng thấy anh ấy trò chuyện với chị gái đó rất vui vẻ, cũng rất chuyên tâm, cô không muốn làm phiền họ liền không nói nữa.
Nhưng Nghiêm Duyễn có vẻ rất thản nhiên, giống như chuyện này rất bình thường vậy.
Chị gái kia thấy Nhu Nhu luôn hướng mắt về phía Nghiêm Duyễn thì có lẽ hơi khó chịu, chị ta cũng nhìn Nhu Nhu, Nhu Nhu đối mắt với chị ta, cô chỉ mỉm cười cho qua, chứ không để ý đến thái độ của chị ấy.
Nghiêm Duyễn vừa xoay bút vừa để ý thái độ của chị gái này, biết chị ấy hơi khó chịu với Nhu Nhu nên anh đã nhanh chóng giải thích, hạ giọng xuống chỉ đủ hai người nghe thôi.
“Sao chị nhìn em ấy ghê vậy, không lẽ chị ghen.”
Chị gái kia liền vứt bút xuống bàn, tỏ thái độ với Nghiêm Duyễn.
“Em cũng biết hả, con bé đó cứ luôn nhìn em, em bảo chị không để ý sao được.”
Thì ra hai người này đang hẹn hò, chị gái này học ngành quan hệ công chúng của trường B, cùng trường với Nghiêm Duyễn luôn, ai mà ngờ cậu ta lại có người yêu sớm như vậy, thế nên hôm nay mới không có Đinh Thế tới cùng.
Nghiêm Duyễn bật cười giải thích.
“Nhu Nhu chắc đang điên lên vì Thành Thành bạn của em ở nước ngoài bỗng dưng đứt liên lạc đấy, chị không hiểu được chuyện tình của hai đứa nó phức tạp thế nào đâu.”
Với một đứa con gái rất thích hóng chuyện, nghe Nghiêm Duyễn hạ giọng nói như vậy chị ấy cũng tò mò, cũng liền tránh né ánh mắt của Nhu Nhu, len lén cúi người xuống nghe Nghiêm Duyễn kể chuyện.
Một chuyện tình gà bông vô cùng nghiêm túc của Thành Thành và một cô gái rất cứng đầu Nhu Nhu.
Nhu Nhu bực bội, suốt tuần đó luôn cáu gắt, vừa thi xong thời gian rảnh cũng nhiều, nhưng Nhu Nhu chỉ muốn ở nhà, cô muốn bản thân bình tĩnh hơn, cuối tuần này Lâm Thiên lại về, dì Mẫn, Lâm Thiên và cô ngồi ăn trưa với nhau, em bé được bảo mẫu chăm đang ở phòng khách, đứa con trai này rất ngoan, Nhu Nhu cũng ít khi nghe thấy nó quấy khóc, hầu như chỉ là lúc nào nó đói mới quấy.
Trước đó nó mới sinh, hai cha con Lâm Thiên đã cãi nhau vì tên của nó, người thì muốn vẫn theo nhà họ Đình, còn người thì không muốn tên bị ép trong khuôn khổ.
Nào là Đình Lâm Phong, Đình Lâm Đại, lại còn Đình Thiên Hà, Đình Nhu Phong, Nhu Nhu đã nghe đến chán, cô thậm chí chả quan tâm đến họ, mặc kệ họ ở dưới phòng khách ồn ào thế nào.
Cuối cùng thì tên em bé vẫn là do bác bên nội chốt đơn, gọi là Đình Bách Điền, có nghĩa là giàu sang, phú quý, ở nhà nó có biệt danh là Điền Sữa, ba hay gọi trêu nó như vậy, đứa trẻ sinh non đó đã dần được khoẻ mạnh, nó còn có nước da hồng hào, tay múp như một đứa trẻ bình thường.
Đang ăn cơm trưa, đột nhiên Lâm Thiên lại hỏi cô về chuyện Thành Thành.
“Thành Thành còn liên lạc với em nữa không?”
Nhu Nhu đang nhai cũng khựng lại, cô đã cố gắng gạt anh ra khỏi suy nghĩ của mình rồi, nhưng Lâm Thiên lại nhắc lại.
Nhu Nhu lắc đầu.
“Không liên lạc rồi.”
Khoé miệng Lâm Thiên hơi cong, dì Mẫn đã lướt thấy hành động đó của con trai mình, chỉ có Nhu Nhu là thẫn thờ không biết chuyện gì.
Đột nhiên tiếng Điền Sữa ở ngoài phòng khách vang lên, dì Mẫn vội vã nuốt miếng cơm xuống cổ họng, dì chạy ra bế con mình, âu yếm vuốt ve nó, còn an ủi nó.
“Sữa ngoan, không quấy nữa, mẹ sẽ cho con ăn ngay ha.”
Nhu Nhu nhìn dáng vẻ đó bất giác nhớ về mẹ mình, trước khi ly hôn, ba mẹ cô chưa bao giờ dành cho cô những lời an ủi như thế, đến bây giờ Nhu Nhu mới hiểu có gia đình hạnh phúc là như thế nào.
Đúng thật vì hành động biến mất của anh làm cô như điên lên, cô ngày đêm mong ngóng tin nhắn của anh, đến nay đã gần nửa tháng rồi, trời cũng bắt đầu lạnh rồi, hay anh đang muốn cô lạnh hơn với thái độ này của mình.
Những ngày sau đó, Nhu Nhu dần nóng nảy hơn, đến trường chỉ có Chu Diễn mới dám chọc cô.
Mặt cô luôn trong trạng thái thả lỏng, ánh mắt lạnh lùng, như một chị gái khối trên không dễ đụng, Chu Diễn là người giả vờ vô tư, thấy cô đang khó chịu mà cứ đụng vào.
Cậu ta đem đồ tới, đưa cho cô hộp sữa mà cô hay uống, Nhu Nhu nhìn thấy nó là lại nhớ đến quãng thời gian trước, Thành Thành mỗi ngày đều đem đồ ăn sáng đến cho cô.
Nhu Nhu gạt hộp sữa về phía cậu ta, cô không nói gì cả, cậu ta lại ngồi bên cạnh mút kẹo mút, vô tư đẩy lại.
Nhu Nhu bực mình cầm hộp sữa đặt mạnh bên phía bàn cậu ta.
“Cậu đưa cho tôi làm gì?”
Chu Diễn mới thấy lúc này mình đã chọc giận cô rồi.
Cậu ta lại bày ra vẻ rất quan tâm cô.
“Tớ sợ cậu đói nên cho cậu mà.”
Nhu Nhu đẩy nhẹ hộp sữa về phía cậu ta nữa, cô lại cầm bút viết bài của mình, cô không nói câu nào cả, Hiên Khang lúc này đi qua thấy vẻ mặt này của Nhu Nhu vô cùng khó ở liền đá chân cậu ta ra chỗ khác nói chuyện.
“Cậu tốt nhất là im lặng, không thì Nhu Nhu nắm cổ áo cậu là bầm mắt về nhà đấy.”
Chu Diễn đúng là không hiểu tính cô, trưa hôm đó cậu ta chính là về nhà với bên mắt trái sưng húp, mẹ cậu ta thấy thế lo lắng chạy đi chạy lại lấy thuốc bôi cho cậu ta.
Nhưng khi hỏi ra thì lại không phải là do bạn nào đánh, mà là do cậu ta thích lo chuyện bao đồng, chạy vào can hai người đàn ông đang đánh nhau ở gần cổng trường, bị một người trong số đó lỡ tay đấm vào mắt.
Lúc đó Nhu Nhu cũng là đấy, nhưng cô không bật cười như bao nhiêu người xung quanh, cô chỉ lạnh lùng lướt mắt sang nhìn cậu ta một cái rồi thôi.
Mẹ cậu ta nghe được do cậu ta rảnh rỗi mà thành thế, bực mình nhấn đầu cậu ta một cái.
“Sao lại vô tư thế hả, thấy người lớn đánh nhau thì lo mà tránh đi chứ, lại còn lao vào can.”
Chu Diễn không nói gì cả, chỉ sờ nhẹ mặt mình, hơi bĩu môi ủy khuất mà thôi.
Vì cú đấm nhầm đó mà cậu ta đã nghỉ hết một tuần, để hết sưng mắt hẳn rồi mới đi học, cậu ta còn nhắn qua bên IG tâm sự với Nhu Nhu là mình không thể đem cái mặt xấu trai đó đi học được.
Nhu Nhu cũng cạn lời với cậu ta, đến lúc cậu ta quay lại trường thì Nhu Nhu cũng đã bớt nóng nảy rồi, bây giờ nhìn cô không khó chịu như tuần trước nữa.
Không biết sao nhưng Chu Diễn cảm thấy cường độ học của cô hình như tăng lên thì phải, vào những giờ ra chơi cô đã ngồi yên một chỗ để xem lại bài, tiết nào cũng vậy, làm Chu Diễn tò mò.
“Sao cậu học nhiều quá vậy, thấy cậu cứ xem rồi ghi ghi chép chép gì nhiều lắm.”
Nhu Nhu thản nhiên đáp.
“Tôi học, cậu không thấy sao.”
Chu Diễn lại thấy khó hiểu, Nhu Nhu đã chăm chú nghe giảng như vậy, sao giờ lại còn có vẻ cuồng việc học hơn.
Cậu ta gãi đầu khó hiểu, làm cô lại nghĩ đến những lúc anh ngây ngô gãi đầu, Nhu Nhu hơi cau mày lại.
Chu Diễn thấy cô thay đổi sắc mặt liền thấy mình có lỗi, cậu ta nhìn lại tóc tai quần áo mình, còn chỉnh chỉnh, phủi phủi, hoài nghi hỏi lại cô.
“Mình lại vừa làm gì sai à.”
Nhu Nhu quay mặt đi lắc đầu.
“Không có gì đâu.”
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cậu ta trong thời gian này an ủi cô khá nhiều, chỉ là cậu ta hay ở bên cạnh luyên thuyên quá nhiều làm Nhu Nhu không thích cậu ta thôi.
Sau một tháng trôi qua, Nhu Nhu vẫn không liên lạc được với Thành Thành, cô đã dần khép kín hơn, gần như rằng về nhà là không trò chuyện với ai, cô cũng không đăng gì, rất ít khi vào xem tin nhắn bên IG, cô chỉ mải ôn bài và xem gì đó để giải toả áp lực thôi.
Có những lúc cô đã quên mất đi sự hiện diện của anh trước đó, và bây giờ cô tự coi mình như một trò đùa, vì anh biến mất đột ngột, mọi người xung quanh cũng không có phản ứng gì lo lắng cả.
Nhu Nhu dần hiểu ra, họ rõ ràng đã biết rõ chuyện gì đang sảy ra với anh rồi, chỉ có mình cô là không biết mà thôi.
Đến thời điểm nghỉ tết, Nhu Nhu và Chu Diễn đã có mối quan hệ tốt hơn, không những là bạn cùng bàn, còn là người bạn tâm giao với nhau.
Nhưng Nhu Nhu vẫn không nhận những thứ đồ của cậu ta đem tới, cô chỉ nói chuyện với cậu ta để thoả tâm sự của mình thôi.
Vào lúc giao thừa, khi cả thành phố tràn ngập tiếng cười đùa và tiếng bắn pháo hoa đầy trời, thì Nhu Nhu lại trốn trong phòng tự mình đón giao thừa.
Cô ủ rũ nhấn tin nhắn gửi cho anh.
“Chúc mừng năm mới.”
Kèm theo đó là một icon hình trái tim đỏ, tin nhắn vẫn chỉ hiện là đã gửi, tài khoản mạng xã hội này đã mốc meo từ lâu, cô tự cười trào phúng mình.
Nhu Nhu mở cửa trong phòng đi ra ban công phòng mình, ban công phòng cô rộng lắm, ở đây được trồng rất nhiều hoa, Nhu Nhu từ lúc nghỉ hè xong về với bà nội sống một thời gian, sau khi cô về đã giữ thói quen trồng cây và chăm sóc cây, cô rất thích trồng hoa, bây giờ mùa xuân hoa nở, ở ban công của cô đầy mùi thơm của hoa, cũng như toả sắc đầy ban công này, nhưng lúc này tâm trạng cô không vui.
Cô ngước lên nhìn về phía xa xa kia, những màn pháo hoa vẫn đang nổ trên bầu trời đêm, làm gió xuân thổi đến đem theo cả hơi lạnh còn sót lại của mùa Đông, Nhu Nhu mặc bộ đồ ngủ dài tay, bên ngoài còn khoác áo khoác, nhưng vẫn còn lạnh, làn gió thổi qua làm tóc cô bay theo hướng gió, cả người cô như lạnh run lên, mặc dù đã chỉnh áo khoác ôm chặt lấy người mình nhưng vẫn lạnh, Nhu Nhu khó chịu, càng tự ôm chặt mình hơn.
Bên ngoài vang tiếng gõ cửa, Nhu Nhu chỉnh lại áo khoác, chạy lại vào trong phòng, những chiếc lá khô trên chậu hoa cứ thế bay vào phòng theo bước chân cô.
Nhu Nhu ra mở cửa, là Lâm Thiên đến gọi cô, hôm nay anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng và quần tây, lại còn chỉn chu sơ vin vào, Nhu Nhu hơi nghiêng đầu hỏi.
“Có chuyện gì?”
Lâm Thiên mỉm cười nói.
“Chúc mừng năm mới, cả nhà đều ở trên tầng thượng đón năm mới rồi, em mau lên đi.”
Nhu Nhu hơi đượm buồn, dáng vẻ của cô không chỉnh tề cho lắm, chân đi dép thỏ bông, mặc đồ ngủ và khoác áo phao, tuy nhiên cô vẫn đi lên tầng thượng cùng Lâm Thiên.
Tầng thượng nằm ở tầng thứ 4, là tầng trên cùng, bố trí như một phòng khách, nhưng thay tường bằng kính trong suốt có thể nhìn ra bên ngoài, ở trên đây thường để cả nhà xum họp vào đêm giao thừa, kính trong suốt đó cũng là để có thể ngắm pháo hoa.
Nhu Nhu đi lên nhưng mặt lạnh tanh, không có chút không khí năm mới nào vương lại trên mặt cô.
Điền Sữa được ba bế ngồi trên đùi mình hướng mặt về phía pháo hoa kia ngắm, dì Mẫn đang sắp xếp lại đĩa đồ ăn, có dưa hấu, nho, bánh chưng trên bàn, còn có hạt dưa để cắn và các loại nước ngọt, kẹo bánh.
Nhu Nhu thở dài ngồi xuống, trong không khí năm mới vui vẻ, cô miễn cưỡng nở nụ cười với mọi người.