Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể

Chương 106: Ngoại truyện: Đi làm (3)



Dương Khánh Đình đứng trước cửa phòng chủ tịch, tay cầm tập hồ sơ mà gõ lên tấm cửa gỗ vài cái.

Có tiếng nói bên trong đáp lại đồng ý, cô mới mở cửa ra.

Bên trong bàn làm việc là một người đàn ông béo núc béo ních, hai bên má phòng to, hàm bè ra, mỡ ở trên mặt xệ xuống che kín cả cổ, nhưng đôi mắt lại tin hin như hai hạt đỗ đen.

Khi thấy cô, đôi mắt đó cong lên thèm thuồng, người của hắn hơi run lên vì quá phấn khích.

Dương Khánh Đình quá đẹp! Hắn chỉ nhìn ảnh hồ sơ của cô thôi đã có thể tưởng tượng ra được cả cơ thể uyển chuyển gợi cảm của cô. Bây giờ được tận mắt chứng kiến đúng là còn vượt xa cả kì vọng!

Cơ thể cô, vòng nào ra vòng đấy, riêng bờ eo thon mảnh kia tưởng như chỉ cần một tay là đã ôm hết cả.

Dương Khánh Đình cũng không phải là một người thấp bé gì, cô cao 1 m72 nên đôi chân càng thêm thon dài.

“Chủ tịch, đây là tài liệu ngài cần ạ. Tôi xin phép.”

Cô đặt tập tài liệu lên bàn rồi nhanh chóng xoay người rời đi, bất chợt lão chủ tịch hớt hải đứng lên.

“Thư kí Dương, chờ một chút! Lại đây, lại đây đi! Tôi có chuyện cần nhờ cô làm.”

Dương Khánh Đình dừng lại, dù vẫn hơi lưỡng lự nhưng cô vẫn xoay người quay về đứng trước bàn chủ tịch.

Lão chủ tịch đó phấn khích nhìn thân ảnh nuột nà của cô dần dần tiến lại gần mình, hít lấy hít để mùi hương thanh mát từ cơ thể của cô lại bất chợt tràn đến.

“Ừm… chưa được. Cô lại đây thêm chút nữa đi, dịch lại đây thêm một chút.”

Lão ta cười hằm hè, là người lớn cả rồi, đương nhiên Dương Khánh Đình biết nụ cười đó mang ý tứ gì.

Nhưng ngay ngày làm việc đầu tiên phản lại lời sếp thì có vẻ không được hay cho lắm. Dương Khánh Đình đành cắn răng nhích thêm một chút về phía trước, trong lòng vừa thấp thỏm vừa thầm cầu nguyện Đấng Diên Tuyền phù hộ.

Dương Khánh Đình chỉ tiến thêm được nửa mét thì dừng lại, lão già bụng phệ này còn muốn cô tiến đến gần hơn nhưng Dương Khánh Đình đã khéo léo lấy lí do từ chối.

Thấy không thể dụ dỗ được người đẹp, hắn ta dù khó chịu nhưng vẫn cố gắng nói bằng giọng dịu dàng. Rất là dịu dàng theo kiểu không thể nào mà dung tục hơn.

“Thư kia Dương, ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã thấy cô thật đáng tin rồi, rất muốn được làm việc lâu dài với người đẹp đây.”

Vừa nói hắn vừa nháy mắt đưa tình, hại cho Dương Khánh Đình sợ phát khiếp.

Lão già đó muốn rướn người, vươn tay chạm vào eo cô nhưng Dương Khánh Đình đã lùi lại nhanh như một ngọn gió, gắng gượng mà câu lên nụ cười.

“Cảm, cảm ơn lời khen của chủ tịch.”

Cô muốn ngay lập tức xoay lưng về lại văn phòng nhưng tên chủ tịch đó lại bắt cô đứng lại, dịu giọng nói lời ngon tiếng ngọt câu dẫn cô, vừa chăm chú nhìn chằm chằm vào ngực cô.

Dương Khánh Đình thực muốn gọi ngay cho lão Tuyền nhà cô quá! Sợ quá à!

“Tối nay tôi phải đến một nhà hàng theo lịch hẹn với một đối tác quan trọng nhưng trưởng thư kia đi cùng tôi lại bận việc mất rồi. Cô Dương, cô đi cùng tôi đến đó đi.”

“Ơ… Không được đâu chủ tịch. Tôi cũng bận việc lắm, ngài có thể nhờ người khác đi thay ạ.” Cô còn là ngày đầu tiên đi làm nữa chớ.

“Không được! Đây là lời của sếp lớn mà cô còn dám phản bác sao?!” Tên chủ tịch ấy như đã nhịn khi cô liên tiếp từ chối “tình cảm” của hắn, hiện giờ đã không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa: “Đây là đối tác vô cùng quan trọng đấy, nếu tôi mà mất đi sự tín nhiệm của họ, cô liệu hồn mà cút ngay ra khỏi toà soạn này!”

Nhìn hắn ta mặt mũi đã đỏ lên phừng phừng do tức giận, Dương Khánh Đình cảm thấy mình nhịn được như thế này thực sự đúng là quá tài giỏi.

Bắt ép nhân viên mới như thế này, đúng là trò vui tiểu khiển mà mấy tên sếp lớn ưa chuộng mà.

Đến cả Ân Diên Tuyền còn chẳng dám mắng cô, tên này rốt cuộc lấy đâu ra can đảm đó…?

Mặc dù nghĩ trong đầu như vậy nhưng Dương Khánh Đình vẫn phải cố gắng nhịn, cô miễn cưỡng nhận chỉ thị của tên chủ tịch đó, mang trong bụng cả một khối ấm ức quay về lại văn phòng.

Dù tức thế nào thì tức, nhưng cô đã lỡ tuyên bố với Ân Diên Tuyền rằng mình sẽ đi làm lâu dài, không thể để ngay ngày đầu tiên đã bị đuổi việc được.

Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho anh rằng tối nay mình sẽ phải về muộn, Ân Thẩm Ngạn cũng phải nhờ anh đón thay.

Giờ tan làm, tên chủ tịch đó đưa cô đến một nhà hàng sang trọng.

Lúc hắn đẩy cửa vừa dắt cô bước vào, ngay lập tức mấy tên ngồi trước ở bên trong phòng được cho là đối tác theo lời ông ta nói đều ồ cả lên.

“Này, cô nào đấy?! Lại dắt thêm về cô nào về nhà à?”

“Xinh quá nhể? Đúng là tôi không thể đánh giá thấp mắt nhìn của tiểu đệ đây rồi.”

“Hồi trước ông đưa về nhà một em đào bự dọa vợ nhà tức đến ngất xỉu, giờ lại mang theo em này là có ý đẩy người ta đến bệnh viện lần nữa phải không? Ha ha ha ha!”

Lão chủ tịch đối với mấy lời chọc ghẹo này thì không có lấy một chút tức giận, bờ môi dày thành một tảng của hắn nhếch lên bỡn cợt, như đang thừa nhận mấy lời mà những người ấy nói là sự thật.

“Ừ ừ. Đúng là xinh thật, không dẫn về thì phí quá. Chỉ tiếc rằng cô đây là thư kí của tôi thôi. Là thư kí phục vụ riêng của tôi.”

Chữ “riêng” hắn ta nhấn rất mạnh, còn cố ý liếc mắt tình tứ về phía cô, bàn tay hắn không phận mà khoác lên eo cô.

Toàn thân của Dương Khánh Đình cứng đờ, ngay lúc này đây, cô đang cảm thấy cực kì buồn nôn với mấy tên đàn ông đê tiện này.

Chỉ cần nghe qua cuộc đối thoại bẩn thỉu của chúng, cô đã nhận ra bọn chúng chỉ coi phụ nữ là một món đồ tiêu khiển trong tay, nhất thời trong đáy mắt thoảng qua một tia lạnh lẽo.

Rặt một lũ tởm lợn. Cô đang ngăn không cho mình tức giận mà đá ngã lão già này ra.

Thật may là đúng vào lúc này, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, kéo theo tất cả sự chú ý của những tên đàn ông có ở trong phòng, nhờ thế mà Dương Khánh Đình lợi dụng sơ hở mà nhanh chóng đứng cách xa tên chủ tịch đó.

“Tần tiên sinh! Ngài đến rồi! Mời ngài ngồi!”

Tên chủ tịch đó hốt hoảng, đối với người mới bước vào phòng này thì trên khuôn mặt của hắn mang theo bảy phần kính nể, còn ba phần là nịnh nọt.

Dương Khánh Đình khó hiểu, tự hỏi là người đó là ai mà sao hắn phải khúm núm như vậy, nhưng cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên, vị Tần tiên sinh mà lão chủ tịch sợ sệt đã hướng về phía cô, sửng sốt cất tiếng trước.

“Ân phu nhân?”

“Hả?”

Dương Khánh Đình ngước mắt lên nhìn người đàn ông điển trai ăn mặc sang trọng đó, nhất thời rơi vào một hố sâu của sự trầm tư.

Tần tiên sinh… Có tên đầy đủ là Tần Thanh, là thư kí trực tiếp dưới quyền của Ân Diên Tuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.