Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 115: Vì sao tránh mặt tôi (7)



Chu Bội Ngọc nhăn chặt đôi lông mày, ương bướng nói với Kiều Mẫn.

“Mẹ cũng nhìn thấy rồi đó, rõ ràng là ba đột nhiên náo lớn chuyện, sau đó lại đổ lỗi cho con.”

“Phải phải, mẹ đã nhìn thấy rồi, tất cả là ba làm sai, nhưng là hiện tại, con nên vào trong phòng thay đồ, rửa mặt rồi nhanh trở lại đây, ba con nói, có chuyện muốn bàn bạc với con đó…”Bà Kiều Mẫn dịu giọng ôn hoà, ra sức dỗ ngọt con gái.

Chu Bội Ngọc là vẫn còn run sợ bởi vẻ mặt dữ tợn của Chu Chính Nam, chỉ là bản tính tiểu thư, trước giờ chưa từng bị ba mình la mắng lớn tiếng như vậy, nên cô mới tức khí cãi lại, hiện được mẹ Kiều Mẫn dịu giọng dỗ ngọt, cô trước là liếc mắt nhìn ba ngồi nơi ghế sô pha một chút, thấy ông cũng đang bắn ánh mắt về phía cô, cô liền lơ đãng chuyển tầm mắt đi nơi khác, ậm ừ trong miệng một tiếng sau mới xoay người, dậm chân đi vào phòng ngủ.

Chu Chính Nam nhìn thấy bóng dáng Chu Bôi Ngọc khuất sau cánh cửa, ông mặt mày sầm lại khó coi, quay sang nói với Kiều Mẫn, tay chỉ chỉ về phía phòng ngủ.

“Đấy, bà nhìn xem, nhìn thái độ của nó xem, thật là muốn chọc tức chết tôi mà.” 

Chu Chính Nam nói tới đây cảm thấy nơi lồng ngực như có thứ gì đè ép xuống, làm cho hô hấp không thông, ông theo phản xạ đưa tay bóp chặt lồng ngực, gấp gáp hít thở liên tục, tìm kiếm không khí.

Nhìn thấy sắc mặt chồng mình sắc mặt dần biến hoá nhợt nhạt, bà Kiều Mẫn liền khẩn trương lấy lọ thuốc trợ tim bên trong túi xách, đổ ra tay hai viên, rồi vội vội vàng vàng chạy tới bàn trà rót một ly nước lọc, bồi chồng uống thuốc.

Bà vừa đưa tay vuốt vuốt lồng ngực cho Chu Chính Nam, vừa lo lắng lên tiếng. 

“Hôm đó ở phòng bệnh, chẳng phải bác sĩ đã căn dặn ông nhiều lần, là không nên để bản thân bị kích động, bằng không bệnh tim sẽ trở nặng rồi sao? Đừng tức giận nữa, điều là người nhà cả mà, đợi lát nữa Ngọc nhi trở ra, hai cha con cùng ngồi xuống trò chuyện tốt, đừng giận nữa…”

Nghe vợ Kiều Mẫn nói vậy, tâm trạng ông mới dần dần hoà hoãn trở lại, trong thời gian đợi Chu Bội Ngọc thì lấy điện thoại ra xem tin tức ở công ty mình.

Chu Bội Ngọc lát sau trở ra với chiếc đầm đen ôm body, để trống phần lưng phía sau, cô ngồi xuống ghế sô pha đối diện Chu Chính Nam, xị mặt không lên tiếng.

Chu Chính Nam nhìn thấy con gái quay trở lại, thì mới cất điện thoại vào lại trong túi, động môi nói chuyện, trong giọng nói tuy vẫn còn chút nóng giận, nhưng thanh âm không còn lớn tiếng như ban đầu nữa.

“Bởi vì những ồn ào tai tiếng gần đây, khiến cho việc huy động vốn triển khai dự án SNA gặp phải rất nhiều khó khăn, vay mượn bên ngoài lại không được là bao, nên hôm nay, ba đã đưa mẹ con đến nhà Diệp gia một chuyến, hi vọng Diệp Chi Sinh có thể giúp đỡ Chu thị vượt qua khó khăn lớn lần này. Nhưng là sau khi tới nơi, lại được cho hay Diệp Chi Sinh hiện tại không có trong thành phố, ba nghĩ ngợi một hồi, thiết nghĩ niếu hai nhà lần nữa trở thành thông gia, thì chuyện dự án SNA sẽ được giải quyết, vậy nên ba liền đề cập đến chuyện hôn sự của hai đứa…”

“Ba thật là, chuyện ba tới nhà Diệp Chi Sinh tại sao lại không nói trước với con một tiếng chứ? Lại còn ở trong lúc này đề cập tới chuyện hôn sự, anh ta biết được sẽ rất nổi giận đó.” Chu Bội Ngọc lo lắng mở miệng lên tiếng, cắt đứt lời ba cô đang nói dỡ, mặt mày biến hoá khó coi.

Cô không phải không muốn kết hôn với Diệp Chi Sinh, ngược lại còn rất muốn, nhưng tối đêm qua, Diệp Chi Sinh là bởi vì Lương Tưởng Huân ở trước mặt anh, thản nhiên nói cười vui vẻ, đón nhận sự chăm sóc nhu thuận của người đàn ông khác, đối với anh thì lạnh bạc không nhìn, cho nên tâm tình của anh hiện giờ hẳn là rất rất tệ đi.

Ba cô không biết sự việc lại chạy tới đó, đề cập chuyện kết hôn, chẳng khác nào trực tiếp chọc vào vết thương cũ của anh, kích thích cổ nộ khí kia càng thêm thịnh vượng…

Cứ nghĩ đến việc, Diệp Chi Sinh ngày thường dù không mở miệng nói chuyện, chỉ với gương mặt lãnh đạm, một thân toả ra hàn khí, cùng ánh mắt áp chế bức người kia, mà đã khiến cho người khác cảm giác được khí lạnh chạy dọc sống lưng, tinh thần luôn ở trong trạng thái lo sợ bất an, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt, niếu như là nổi giận, cô thật sự không dám hình dung anh lúc đó sẽ như thế nào.

Chu Bội Ngọc nghĩ tới đây, bất chợt rùng mình một cái, cô nuốt nuốt nước bọt, rồi không nhịn được lại hỏi: “Vậy sau khi ba nhắc đến chuyện hôn sự, bác ấy nói thế nào a.”

Chu Chính Nam nhìn vẻ mặt khẩn trương kinh sợ của con gái, thì khẽ “Hừ” bằng mũi một tiếng, khoé môi hơi kéo lên, tràn ra một nụ cười tự giễu.

“Con phát hoảng cái gì? Người ta ngay cả tên con cũng không nhắc đến, con nói xem kết quả thế nào hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.