“Tiểu thư xin đợi một chút, tôi lên phòng gọi Diệp phu nhân xuống ngay.” rồi đợi cho vị tiểu thư đó gật nhẹ đầu, ngồi xuống sofa, mới nhanh chân đi lên lầu.
Lát sau người giúp việc cùng Lương Tưởng Huân đi xuống, vừa nhìn thấy Chu Bội Ngọc, trong lòng cô hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật nhẹ đầu chào một cái, đợi cho người giúp việc vào trong pha trà, cô mới nhẹ giọng lên tiếng.
“Bội Ngọc tiểu thư, cô đến đây có việc tìm tôi sao?”
Chu Bội Ngọc gật đầu nói “Ừm.” Rồi nhìn xung quanh một chút, cảm thấy trong nhà có nhiều người, cô mới lại nói: “Tưởng Huân, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?”
“À, được chứ, vậy chúng ta ra phía sau hoa viên nói chuyện đi.” Cô nói rồi liền đứng lên trước dẫn đường.
Chu Bội Ngọc bước theo ở phía sau, không ngừng quan sát quang cảnh cùng nội thất giá xa xỉ trong ngôi biệt thự, khoé môi lại không tự chủ khẽ nhếch lên, đợi cả hai cùng ngồi xuống bàn nhỏ, cô mới lên tiếng.
“Tưởng Huân có phải sống ở đây không tốt? Tôi nhìn cô gầy đi khá nhiều so với lúc gặp ở Chu gia nhỉ?”
Lương Tưởng Huân nở một nụ cười ảm đạm, nói: “Có thể tại vì chuyện ba vừa mất, khiến cho tinh thần tôi có chút không ổn định.”
“À, tiểu thư lần này về, khi nào sẽ lại đi nữa?”
Chu Bội Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Tôi lần này trở về không có đi nữa.”
“Không đi nữa?”
“Ừm, không đi nữa.” Chu Bội Ngọc sau khi trả lời, cô nhìn ánh mắt Lương Tưởng Huân như đang muốn hỏi cô “Vì sao vậy?” nên hơi kéo khoé môi, nở ra một nụ cười ngọt, rồi đứng lên, bước vài bước tới hồ cá gần đó, vừa cho cá ăn thức ăn, vừa nói.
“Tôi và Cao Hạo chia tay rồi, vì một số chuyện náo không vui, cho nên lần này trở về sẽ không đi nữa.”
Lương Tưởng Huân “À.” một tiếng, sau mới bước theo tới cạnh hồ cá, mỉm cười hỏi.