“Cô gái trẻ, hai bà cháu chúng tôi thật rất cám ơn cô, niếu như hôm nay không có cô giúp đỡ thì Triều Hà bây giờ cũng không biết sẽ như thế nào nữa.”
“Ân tình này Triều Sẩm tôi kiếp sau xin nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp cho cô.”
“Bà ơi đừng nói như vậy, nhìn thấy bà vui vẻ, cô Triều Hà phẩu thuật thành công là cháu vui lắm rồi.”
Cô nói đến đây mới đưa tay lên xem thời gian trên đồng hồ một chút, rồi nhỏ nhẹ nói với bà cụ.
“À, bây giờ cháu có việc phải đi rồi, bà ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút đi cô Triều Hà chắc là sắp tỉnh lại rồi a.” cô nói xong rồi đợi cho bà cụ gật nhẹ đầu mỉm cười, mới cầm túi xách đi ra ngoài.
Nhưng cô chỉ vừa đi được vài bước, bà cụ như là quên việc quan trọng vội đứng lên gọi với theo cô.
“Cô gái trẻ cô tên gì vậy, tôi vẫn chưa biết tên cô?”
“Dạ cháu tên Lương..” cô nói đến đây thì kịp dừng lại, nụ cười trên môi có chút ngập ngừng rồi mới lại nói tiếp: “Cháu tên Chu Bội Ngọc.”
“Chu Bội Ngọc.. Ừm cái tên nghe rất hay, đợi sau khi Triều Hà khoẻ lại tôi sẽ đưa nó đến nhà để gặp mặt ân nhân đã cứu nó.”
“Vâng ạ, thôi cháu đi nhé bà.”
Cô lần nữa chào tạm biệt bà cụ rồi đi ra ngoài bãi đỗ xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi cổng lớn bệnh viện.
Mười lăm phút sau, xe của Lương Tưởng Huân dừng lại trước cổng công ty Khương Duệ, cô cầm tập hồ sơ đi vào trong đại sảnh.
Cô nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy bà xã giám đốc tới, liền đứng lên cúi đầu động tác chào rồi nhoẻn miệng cười niềm nở.
“Xin chào Diệp phu nhân, không biết tôi có thể giúp gì được cho Diệp phu nhân không?""
Lương Tưởng Huân nhẹ gật đầu chào lại, rồi mỉm cười với nhân viên ở quầy lễ tân.
“Diệp Chi Sinh có ở công ty không vậy?”
“Thưa có, để tôi đưa Diệp phu nhân đi nhé.”
“Không cần đâu, cô cứ làm việc đi tôi tự lên đó được rồi.” Lương Tưởng Huân nói rồi mỉm cười cầm văn kiện đi vào trong thang máy.
Cửa thang máy lần nữa mở ra, Lương Tưởng Huân liền cầm văn kiện bước về phía phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, lúc cô đưa tay lên định gõ cửa mới phát hiện cửa không có đóng mà chỉ được khép hờ lại, bên trong phòng loáng thoáng truyền tới bên tai cô một giọng nữ thanh ngọt quen thuộc.
“Chỉ còn có hơn mười ngày nữa giao ước ba tháng của anh và Tưởng Huân kết thúc, giấy ly hôn đó nhất định là phải ký rồi anh cần gì phải làm ra bộ dáng khó chịu này.”
Lương Tưởng Huân sau khi xác định là giọng nói của Chu Bội Ngọc, mi tâm nhẹ cau lại một chút khó hiểu, Diệp Chi Sinh không phải nói rất ghét người nhà Chu gia sao? Ý nghĩ này khiến cô tò mò, liền đưa tay đẩy nhẹ cửa ra một chút nghiên đầu nhìn vào bên trong.
Nhưng lúc tầm mắt cô vừa dời đến nơi phát ra âm thanh, cảnh tượng bên trong khiến cho cô như chết đứng tại chổ, Diệp Chi Sinh đang đứng ở gần cửa sổ sát đất cắm hai tay vào trong túi quần nhìn ra bên ngoài, còn Chu Bội Ngọc thì ôm dính chặt ở sau lưng anh.
Cả hai người điều hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hoàn toàn không biết cô ở phía sau họ, một màn thật mật này của hai người, khiến cho nơi ngực trái của cô chợt đau đến lợi hại.
Cô rất muốn xoay người bỏ đi nhưng không hiểu tại sao mắt vẫn không thể dời đi hay chớp một cái, đôi chân thì như đông cứng không nhúch nhích được, còn đang lúng túng không biết phải làm sao, thì giọng nói dịu dàng uỷ mị của Chu Bội Ngọc lại tiếp tục vang lên.
“Lại nói Tưởng Huân ngay từ đầu đã là người thay thế em, bên ngoài hàng vạn người điều biết phu nhân của Diệp Chi Sinh chính là thiên kim xí nghiệp Chu thị, Chu Bội Ngọc em, chứ không phải con gái người làm công Lương Tưởng Huân.”
“Đợi sau khi Tưởng Huân ký vào giấy ly hôn, anh cho cô ấy một khoản tiền để cô ấy có thể đủ sống một đời không cần lo lắng chuyện tiền nong.. Với một cô gái con người làm công bất ngờ có một số tiền lớn như vậy, cô ấy còn không vui mừng đến nhanh ôm lấy tiền mà đi hay sao…”
Nghe đến đây cổ họng cô như nghẹn lại đến sắp thở không thông nữa, cả người điều đang run lên lợi hại.
Người đàn ông cô yêu thương đang cùng một cô gái khác yêu thương ở cùng một chổ.. Còn có những lời nói đó đại biểu cho ý tứ gì cô đương nhiên hiểu rõ.
Trong lòng cô một nữa muốn nghe xem anh sẽ trả lời như thế nào với Chu Bội Ngọc, một nữa lại không có đủ can đảm nghe tiếp vì sợ sẽ nghe được lời khiến cõi lòng cô tan nát, cô cứ như thế nắm tay cầm cửa gỗ thật chặt rồi lại buông lõng, động tác cứ cách vài giây sẽ lập lại.
Không! cô phải rời đi, cô thà rằng tự dối bản thân, chứ không thể đợi nghe hết đoạn đối thoại này, cũng không đủ mạnh mẽ mà nhìn thêm cảnh tượng ngọt ngào này nữa...
Khoé môi cô bỗng nhiên lại giương lên cười khổ, rồi cố gắng nhấc từng bước nặng nhọc rời khỏi căn phòng đầy ái muội của hai người.