Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 32: Thì ra không phải yêu (3)



Lương Tưởng Huân sau khi trở lại bàn lễ tân nói đột nhiên có chút việc bận, nhờ nhân viên lễ tân đưa tập văn kiện lên cho Diệp Chi Sinh thì rời đi.

Cô ngồi trên xe lái đi khắp nơi trên đường mà không có mục đích, bởi vì trong đầu cứ không ngừng suy nghĩ, khiến cô liên tục thất thần, có vài lần suýt chút gây tai nạn.

Cảm thấy không khí trong xe quá mức ngột ngạc, cô mới cho xe tắp ở một bên lề đường, đẩy cửa khom người bước ra ngoài, dù là buổi trưa nắng nhưng là những ngày đầu bước vào tháng mười một, cho nên liên tục có những cơn gió lành lạnh thổi tới.

Có chút lạnh nhưng cô vẫn sải từng bước chậm đi tới một băng ghế đá được đặt ở gần đó ngồi xuống, nhẹ nâng cánh tay có đeo chiếc nhẫn cưới lên nhìn một lúc cô mới khẽ bật cười thành tiếng, lơ đãng cất giọng.

"Thì ra không phải yêu mà là thương hại."

"Lương Tưởng Huân ơi Lương Tưởng Huân, bộ dáng của cô đáng thương đến mức khiến người khác nhìn vào sinh tâm thương hại sao?"

Cô nói đến đây thì nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống, cô như chợt hiểu được lý do vì sao gần đây anh bỗng nhiên ít nói hơn, những lần cô gặn hỏi cánh môi anh cứ động đậy rồi lại không nói, rồi cả chuyện hôm nay cô nhìn thấy ở công ty.

Sau khi sâu chuỗi lại sự việc, cô đã hiểu được thì ra anh và Chu Bội Ngọc đã sớm qua lại, còn thân mật đến như thế cho nên những lúc đối diện với cô, anh là muốn đề cập đến chuyện ly hôn nhưng vì thương hại cô mà không nói ra.

Thật ra hai người họ sớm là một đôi, chỉ là giữa đường có cô mà để lỡ một đoạn. Chu Bội Ngọc nói không có sai, cô chỉ là con gái của một người làm công cho Chu gia, thân phận thấp hèn vốn không có tư cách để yêu anh, lại nói cô ngay từ ban đầu đến với anh cũng là thay thế cho Chu Bội Ngọc.

Và Diệp Chi Sinh đối với cô cũng đã trọn nghĩa tình. Lúc anh biết chuyện dù là tức giận nhưng sau khi cô cầu xin anh đã không có làm to chuyện. Anh nói muốn ly hôn, cô nói anh đợi cô ba tháng anh cũng đồng ý.

Ba cô qua đời, cô nhất thời mất đi phương hướng, đau lòng chỉ biết khóc lóc vô lực, cũng điều là một mình anh lo cho ba cô đến giờ phút cuối cùng. Bây giờ thời hạn ba tháng đã sắp đến, cô lại còn muốn anh phải làm gì cho cô nữa chứ?

Là do anh gần đây đối với cô quá mức quan tâm, luôn ôn nhu dịu ngọt với cô như cơn gió mùa xuân, và cũng vì cô yêu anh, cho nên cô lầm tưởng anh cũng yêu cô.. Nhưng hoá ra không phải như vậy, là do cô tự mình đa tình, không để ý xuất thân của mình mà học đòi trèo cao.

Là do cô đã quen với sự ấm áp của anh mang đến mà sinh tâm tham lam không muốn mất anh.. Cho nên khi nãy cô nhìn thấy anh cùng người con gái khác ở trong phòng làm chuyện ái muội đã sinh tâm ghen tuông giận dỗi.

Nhưng rất may được Chu Bội Ngọc vô tình nhắc nhở, khiến cho cô bừng tỉnh sau một giấc mộng đẹp. Phải! Chỉ là giấc mộng.

Dù cho giấc mộng đó có đẹp đẽ đến nhường nào đi nữa thì cũng chỉ là giấc mộng, khi ta tỉnh đậy rồi mọi thứ sẽ trở về thực tại, và cô cũng như thế giấc mộng của cô cũng đến lúc kết thúc, cô cũng phải trở về nơi mình nên thuộc về.. Phải buông tay rồi.

Cô nghĩ đến đây, mặc dù trong lòng đau đến sắp nghẹn thở, nhưng khoé môi vẫn cố giương lên nở ra một nụ cười. Nhẹ đưa tay lau đi nước mặt trên gương mặt, rồi phóng tầm mắt nhìn vào khoảng không ở xa xa nhỏ giọng nói đủ cho một mình cô nghe thấy.

"Lương Tưởng Huân cô không được như thế, Diệp Chi Sinh đã đối rất tốt với cô rồi, chỉ một việc nhỏ này cô lại không làm cho anh ấy sao?"

"Diệp Chi Sinh, niếu như điều anh muốn chính là sớm được tự do, vậy em sẽ toại nguyện cho anh.." Cô nói đến đây cảm thấy nơi ngực trái đang hung hăng run lên một loại đau đớn.

Khẽ hít vào một ngụm khí, cố đè nén xuống đau lòng, đợi gần mười giây trôi qua để cô kịp bình tĩnh lại, sau mới mỉm cười nhạt nhẻo đứng lên trở về ngồi trong xe thẳng một đường lái về biệt thự...

--------------------------------------

Lương Tưởng Huân sau khi trở về biệt thự, cô đi lên phòng ngủ thu dọn quần áo xếp gọn vào trong vali rồi đặt ở một góc, rồi làm như không có việc gì vẫn đi xuống dưới nhà bếp mở tủ chọn nguyên liệu làm cơm chiều.

Lúc cô đang từ trong bếp mang ra bàn món ăn vừa làm xong, Diệp Chi Sinh cũng vừa từ bên ngoài trở về, cô vội vàng tháo tạp dề trên người ra rồi nhanh chân chạy ra mở cửa, bắt gặp ánh mắt của anh từ bên ngoài đi vào, cô liền mỉm cười nhỏ nhẹ lên tiếng: "Anh mới về."

Diệp Chi Sinh nhẹ "Ừm." một tiếng, sau đó khom người mở tủ nhỏ ra định lấy đôi dép lê, Lương Tưởng Huân lại nhanh tay lấy ra đặt xuống cho anh, rồi lại giúp anh mang chiếc cặp da đựng laptop mang vào đặt trên bàn trong phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.