Hiện tại, biết được tin tức về cô, niếu anh còn do dự không gặp, nói không chừng cả đời này, sẽ chẳng còn có cơ hội vô tình chạm mặt một lần nào nữa... Anh thật sự muốn kết quả này?
Không được, anh không thể không gặp, dù cô có muốn gặp anh, hay rất không muốn gặp anh, anh điều mặc kệ không muốn quản, anh nhất định phải gặp cô.
Diệp Chi Sinh sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh cuối cùng đã hạ xuống quyết định. Liếc nhìn ngày, tháng được hiển thị bên dưới góc phải màng hình laptop, sau mới trầm giọng lên tiếng.
“Ba ngày nữa, giám đốc xí nghiệp trà xanh phía bên Nhật Bản, sẽ mang một lượng hàng lớn sang đây bàn việc hợp tác phải không?”
“Nói Triết Cần không cần đi nữa, cuộc hẹn tối hôm đó, tôi sẽ đi thay anh ta.” Diệp Chi Sinh nói rồi tiện tay cầm một tập văn kiện, lật ra xem.
Thư ký Mạc nghe lịch trình bị thay đổi, liền cho tay vào túi lấy cuốn sổ nhỏ lật ra xem, rồi lại báo cáo.
Diệp Chi Sinh vẫn tập trung nhìn vào trong văn kiện, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Là việc gì?”
Thư ký Mạc: “ Đi nhà hàng Âu dự tiệc sinh nhật của Chu tiểu thư.”
“Vậy thì cô giúp tôi chọn một món quà giá trị một chút, rồi sai người gửi tới cô Chu đúng vào tối đó, nói tôi bận không tới được.”
Chu Bội Ngọc trong hai năm này, vẫn là tìm cơ hội tiếp cận với Diệp Chi Sinh, nhưng không nóng vội như trước, mà luôn có chừng mực rõ ràng. Vì mang danh nghĩa là người đầu tư, nên những lần tìm gặp Diệp Chi Sinh, thường là thảo luận trong việc kinh doanh. Bên lề một chút thì thường mua quà tới Diệp gia, hỏi thăm sức khoẻ của Lâm Thiếu Lan.
Thấy Chu Bội Ngọc không tuỳ tiện như trước nữa, biểu hiện trong lúc làm việc cũng rất có trách nhiệm, không giở thói tiểu thư, Diệp Chi Sinh mới dần bỏ đi ý niệm chán ghét về cô, và chấp nhận cô là một người bạn. Cho nên bữa tiệc sinh nhật này của Chu Bội Ngọc, Diệp Chi Sinh vẫn dặn dò thư ký mua một phần quà gửi đi.
Thư ký Mạc vừa nói một tiếng “Vâng” Diệp Chi Sinh liền ngẩng đầu lên tiếp tục lên tiếng.
“Cô liên hệ với bên công ty Diplocam, đặt gói dịch vụ cao nhất, là gói theo yêu cầu khách hàng, nhân viên phiên dịch là Lương Tưởng Huân, nói họ ngày mai liền phái người tới đây.”
Thư ký Mạc ban đầu nghe Diệp Chi Sinh nói cần người phiên dịch tiếng Nhật, trong lòng hơi thắc mắc, vì sao ở Bắc Kinh có nhiều công ty phiên dịch nổi tiếng lại không gọi, mà phải gọi dịch vụ ở tận Hồng Kông? Lại nói, Diệp tổng thông thạo tiếng Nhật, mà lại cần đặt dịch vụ làm gì?
Cho tới khi nghe thấy, tên người nhân viên phiên dịch, cô mới chợt sáng tỏ. Vừa rồi có lẽ thứ ngài đang xem trên laptop, là thông tin về nhân viên trong công ty Diplocam, biết được Lượng tiểu thư làm việc ở nơi đó, nên mới tìm cớ gọi Lương tiểu thư tới đây với vai trò là người đại diện phiên dịch cho Khương Duệ, nhưng ẩn ý bên trong, chính là muốn tiếp xúc thân mật với Lương tiểu thư đây mà…