Vì chiếc Audi đỗ ở dưới một gốc cây to, tầm nhìn của cô cũng bị hạn chế bởi những tán lá, cô hơi nghiên đầu, cố nhìn thật kỹ, bóng dáng của người đang đứng tựa lưng bên hông xe, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, nhưng lại không dám chắc chắn, do dự hồi lâu mới kìm lòng không được hỏi.
“Diệp Chi Sinh, anh nói… Anh là đang ở nơi nào vậy?”
Diệp Chi Sinh nghe cô hỏi, mi tâm hơi nhíu lại, cơ hồ đoán ra điều gì, bất giác ngẩng đầu, chuyển dời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, đang bật sáng đèn trên tầng hai của toà chung cư.
Hai phút sau, Diệp Chi Sinh nhìn thấy Lương Tưởng Huân đi ra từ trong đại sảnh, một tay che dù bước bước chân tiến về phía anh.
Lương Tưởng Huân bởi vì nhìn thấy Diệp Chi Sinh đứng ở dưới trời mưa, lo đi tìm cây dù mang tới cho anh, mà quên mất vẫn không thay ra bộ đồ ngủ, cô dừng lại cách anh một mét, chìa một cây dù khác tới cho anh.
Diệp Chi Sinh cho điện thoại vào trong túi quần, lắc nhẹ đầu từ chối.
Đáy mắt trong veo của Lương Tưởng Huân, giống như có ngôi sao nhỏ lấp lánh, khiến cho anh không khỏi rung động, say đắm ngắm nhìn.
Lương Tưởng Huân mi mắt không buồn chớp một cái, cẩn thận quan sát từng đường nét ở trên gương mặt anh, rồi giống như xuất hiện ảo giác, cô lại có thể nhìn thấy vẻ mặt vốn không có bất kì cảm xúc lên xuống gì của anh, vào ngay lúc này, lại trở nên có chút dịu dàng, lộ ra nhu tình.
Cô và anh cứ như thế ngốc ở một chỗ, ngơ ngẩn chạm mắt nhau, không biết thời gian qua bao lâu, cả hai người vẫn điều không có ý tứ muốn thu hồi tầm mắt trước.
Thẳng cho đến khi, có một nhóm thanh niên ăn mặc kiểu cách bụi bặm, một người cầm loa di động, một người vác trống, vác đàn, thẳng một đường đi tới Đại Lộ Ngôi Sao, biểu diễn dưới đường phố, Diệp Chi Sinh mới chớp mắt, đưa tay lên, ho nhẹ một tiếng.