Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 39: Căng Thẳng



Edit: Hoa Tuyết

Đàm Tư Niên nghe cha ruột giận dữ mắng hết năm phút đồng hồ, mãi đến khi bên kia mắng mệt mỏi rồi, anh mới ôn tồn giải thích từ khởi đầu, quá trình đến kết quả chuyện yêu sớm của chuyện mình và Hứa Du, còn cam đoan: “Chúng con không có làm gì xấu cả, chỉ nắm tay, cùng nhau đi học, thỉnh thoảng đi dạo phố và ăn quà vặt thôi, không làm bất cứ gì nữa, vô cùng trong sáng.”

Đàm Quảng Tư muốn cười khẩy, không ai hiểu con trai bằng cha, nói không có làm gì khác là chuyện hoàn toàn không thể, nhưng chắc cũng có chừng mực. Có điều hiện giờ ông không thể nói nhiều với con trai mẹ của con gái nhà người ta còn đang ngồi cạnh ông đây này cũng không thể nói Hứa Du không tốt Út chỉ có thể để tiếp tục mắng con trai mình mắng xong mới nói cái bây giờ con và vô vô quay lại đây ngay cho ba nói rõ hết Đây là chuyện bỏ chạy là có thể không sao

Đàm Tư Niên lip nhân Hứa Du đang vô cùng khẩn trương rồi khác có lẽ với cha ruột Trước tiên cha với dì bình tĩnh lại một chút đi đợi chúng con quay lại rồi trò chuyện tiếp 

Đàm Quảng Tư tức không chịu nổi, há mồm định máu tiếp thì Triệu Thục Hoa ở bên cạnh kéo ông: “Thôi đi hôm nay tốt xấu gì cũng là sinh nhật của nó hôm nay ai dừng ở đây đi Tôi cũng giận đến mức Đau gan nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình có giận cách nào cũng phải che trợ Nếu không thì còn có thể làm gì được nữa ra bà cũng cần có thời gian suy nghĩ kỹ xem phải giải quyết thế nào đây không phải là việc nhỏ 

Đàm quảng tư nghĩ hôm nay là sinh nhật 26 của con trai mình, không khỏi đau tim, Bao nhiêu người không yêu sao lại tại hàng quấy thế này biết rõ ông bà mẹ Hứa Du ra như thế Thế mà còn chơi cờ Gương vỡ lại lành với Hứa Du chuyện này nếu tìm ra ngoài thì mặt mũi ông biết để ở đâu?

hai mẹ con cùng yêu hai cha con con khó nghe biết bao.

_____ 

Sau khi cúp máy Đàm Tư Niên ra đầu Hứa Du không sao đâu dì đã bình tĩnh lại rồi. Ngày mai chúng ta sẽ hẹn dì đi ăn rồi nhận tội với dì.”

Hứa Du gật đầu, dù sao cũng đã thú nhận, giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy. Nhưng dù thế nào cũng không thể chia tay.

Chí ít là hiện tại.

Hôm sau vẫn đi làm như thường lệ. nói thật Hứa Du có hơi thấp thỏm, sợ gặp mặt Đàm Quảng tư. Đừng thấy hôm qua cô nói năng mạnh miệng, còn kéo con trai người ta bỏ chạy, thật ra cô rất nhát đó, vừa chạy xong đã hối hận, cảm thấy hành động như thế thật không phải, chẳng những không thể giải quyết được gì mà còn có thể châm dầu vào lửa, có thể nói là điển hình của câu thành sự thì ít mà bại sự có thừa.

Nhưng cũng may đến trưa vẫn trời yên biển lặng, không có bị gọi đi hỏi tội. Hứa Du không dám lơ là, hôm nay làm việc đặc biệt cẩn thận chăm chỉ, Hoàn toàn không dám chểnh mảng. Ngay cả Trương Thiên muốn hỏi về xem bữa tiệc sinh nhật tối qua của Đàm tổng có xa hoa lắm không cũng không có cơ hội hỏi.

Lúc nghỉ trưa, Đàm Tư Niên dẫn cô đến nhà hàng bên cạnh dùng bữa. Khi hai người đến, Triệu Thục Hoa đã chờ trong phòng vip, không ngờ Đàm Quảng tư cũng có mặt, Hứa Du hơi sửng sốt, đoán chừng chú Đàm là do mẹ gọi đến.

Cô hơi hoảng hốt, muốn nhìn sang Đàm Tư Niên, nhưng đã bị Triệu Thục Hoa lườm cho một cái. Thế là cô không dám lộn xộn nữa, đàng hoàng thành thật ngồi xuống kế bên mẹ mình, im lặng như gà.

Đàm Tư Niên cũng ngồi xuống bên cạnh cô, so với Hứa Du ngoan ngoãn an phận, anh trông thoải mái hơn nhiều, ôn hòa nói với Triệu Thục Hoa: “Hôm nay màu son của dì thật đẹp, rất hợp với da dì, trông về rất có tinh thần.”

Triệu Thục Hoa cười ha ha, lạnh nhạt nói: “Già cả rồi, buổi tối lại ngủ không được ngon, nên hôm sau thần sắc rất kém, nếu không trang điểm đậm thì sao che được khuyết điểm, Chứ tôi đã không dùng loại son này lâu rồi.”

Nghe vậy Đàm Tư Niên hơi khựng lại, giả vờ không hiểu gì, giọng nói vẫn không đổi: “Dì xinh đẹp như vậy, trang điểm đậm hay nhạt đẹp cả mà.”

Triệu Thục Hoa cười lạnh, nói với Đàm Quảng Tư: “Nghe thấy không, con trai ông ăn nói giỏi hơn ông nhiều.”

Đàm Quảng Tư bất đắc dĩ: “Vừa rồi tôi không có ý gì mà.”

Triệu Thục Hoa: “Ờm.”

Đàm quảng tư dở khóc dở cười, chẳng phải trước khi ra ngoài ông chỉ nói một câu ‘trang điểm đậm thế’ sao, vậy mà bà giận đến bây giờ. Phụ nữ thật là không thể chọc đến được, một khi muốn bắt lỗi là bất kể tuổi tác.

Hứa Du cẩn thận nhìn mẹ ruột rồi lại nhìn chú Đàm, hơi ngạc nhiên về lời nói sắc bén của bọn họ. Đàm Tư Niên bóp bóp tay cô dưới gầm bàn, ý bảo cô đàng hoàng lại, ngồi yên xem là được.

Lúc này phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Ba bốn người bưng khay nối đuôi nhau đi vào, chiếc bàn trống nhanh chóng đầy ắp thức ăn. Hứa Du trước tiên uống một ngụm nước trái cây, đợi sau khi trưởng bối cầm đũa, cô mới bắt đầu ăn. Bữa ăn hôm nay không ai nói gì, đều im lặng ăn, rất khác với bầu không khí trước kia khi bốn người dùng bữa cùng nhau.

Vô cùng nghiêm túc và thận trọng.

Hứa Du không thích ứng được với sự thay đổi này, nhưng cô cũng không biết nói gì, chính mình đã tạo nên cục diện này, ngẫm lại khó chịu. 

Trong đĩa của cô đột nhiên có thêm một con tôm đã lột vỏ, sau đó lại nghe Đàm Tư Niên nói: “Hôm nay dạ dày em khó chịu, ăn một con nhé.”

Hứa Du nhìn anh một cái rồi lí nhí kháng nghị: “Em không đau bụng.”

“Vậy cũng không được. Nghe lời, trở về anh mua bánh ngọt cho em, bánh dâu ttây.”

Hứa Du lườm anh, lầu bầu: “Coi em là em bé ba tuổi à.” 

Đang làm nũng thì nghe tiếng ho khan ở đối diện, là Đàm Quảng Tư phát ra. Hứa Du giật mình, cuối cùng lúc này mới nhớ ra bây giờ ở trước mặt trưởng bối, mình và Đàm Tư Niên đã không còn là anh em trong sáng như xưa nữa rồi. Cuộc đối thoại kiểu như dỗ dành đứa bé đang làm nũng chẳng khác nào khiêu khích, không biết có bị tăng thêm tội không nữa.

Cô thấp thỏm nhìn mẹ, Triệu Thục Hoa trợn mắt, trực tiếp đẩy cái cốc đến trước mặt Đàm Quảng Tư, “Khô cổ thì uống nước đi.”

Đàm Quảng Tư: “…” Tôi ho vì khô cổ sao!!!

Bữa ăn có hơi khóc nuốt này cuối cùng cũng kết thúc. Đàm Quảng Tư không quanh co, trực tiếp nói: “Nói đi, hai đứa quay lại với nhau từ khi nào, đã giấu diếm mối quan hệ này bao lâu rồi?”

Hứa Du không đáp, hai người đã thỏa thuận trước khi đến, cứ để Đàm Tư Niên trả lời tất cả câu hỏi, cô chỉ cần làm một tiểu tiên nữ yên tĩnh là được. Vì vậy lúc này anh liền nói, “Xác định quan vào tháng sáu, đến nay đã gần nửa năm.”

Đàm Quảng Tư thật sự rất tức giận, chỉ vào con trai của mình mà mắng, “Đã nửa năm rồi mà mới nghĩ đến việc nói cho người lớn biết, con có còn trưởng bối ra gì không? Dám che giấu chuyện lớn như vậy! Con đã hai mươi sáu rồi, có phải là mười sáu tuổi nữa đâu. Con có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không. Sau khi truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói thế nào đây. Hai cha con nhà này không tìm được vợ hay sao, không còn ai khác mà mà lại cùng quen hai mẹ con một nhà.”

Mặt Hứa Du tái đi.

Sắc mặt Đàm Tư Niên cũng rất khó coi.

Đàm Quảng Tư cố hết sức để không nhìn Triệu Thục Hoa ở bên cạnh, nói tiếp, “Cha không đồng ý chuyện này. Du Du, không phải do con không tốt, chúng ta đã biết nhau gần một năm, chú đối xử với con như thế nào con cũng biết mà. Chú thương con như con đẻ của mình, nhưng con phải biết rằng miệng đời đáng sợ thế nào. Đặc biệt là đối với những doanh nhân như bọn chú, danh tiếng là quan trọng hơn hơn. Tư Niên là con trai duy nhất của chú, cũng là người thừa kế duy nhất sản nghiệp Đàm gia, chú không thể để nó bị tai tiếng như vậy được. Nếu con thật sự thích nói thì hãy nghĩ cho nói đi. Con xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy, chú hứa sẽ tìm cho con một người bạn trai tuổi trẻ tài giỏi hơn Tư Niên nhiều. Cho nên hai đứa chia tay đi, được không? “

“Cha–“

“Con im đi!”

“Du Du, chú xin con đó, được không?”

Ông vừa dứt lời đã bị hết một ly nước ấm vào mặt, Đàm Quảng Tư kinh ngạc nhìn sang người gây ra. Triệu Thục Hoa bình tĩnh đặt cái cốc không xuống: “Dám mức hiếp con gái của tôi ngay trước mặt ta, bọ coi tôi chết rồi hả?”

“Thục Hoa, bà… chẳng phải bà cũng không đồng ý chuyện bọn chúng quen nhau sao?” Tuy bị hất nước lên mặt nhưng Đàm Quảng tư không hề tức giận, vẫn điềm nhiên như không, mà ngược lại sự kiêu ngạo của ông dường như dần dần chết theo cốc nước, bất đắc dĩ nói: “Tôi không ức hiếp Dư Du, tôi chỉ nói thật lòng mà thôi. Bọn chúng thật sự không hợp nhau.”

Triệu Thục Hoa cười khẩy: “Ông sĩ diện thế, thì hai chúng ta chia tay là được, như vậy ai cũng vui, không cần sợ người khác nói ra nói vào nữa.”

“Thục Hoa, bà đừng bướng bỉnh.” Đàm Quảng tư không đồng ý nhìn bà: “Bây giờ đang nói chuyện của bọn trẻ, đừng làm liên lụy đến chúng ta.”

Triệu Thục Hoa nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi biết, nhưng tôi đang nói nghiêm túc.”

“Bà!”

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa!” Hứa Du đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, như một nữ anh hùng chuẩn bị hi sinh, đứng thẳng tắp: “Chú, con và Dầm Tư Niên sẽ không chia tay, dù chú có nói gì bọn con cũng sẽ không chia tay. Thời đại nào rồi mà còn sợ miệng đời, cũng có phải là xã hội phong kiến đâu mà còn sợ bị lời đồn đại bức chết. Đừng đùa nữa! Con không tin vì chuyện này mà có người nhàm chán đến mức chạy đến trước mặt chúng ta ăn nói lung tung, làm gì có chuyện đó, mọi người cũng có bị ngu đâu mà lại phí sức làm ba cái chuyện không mang lại chút lợi ích gì như thế? Cùng lắm là rảnh rỗi bàn tán sau lưng chúng ta một chút thôi, nhưng chúng ta sẽ mất đi miếng thịt hay kiếm ít đi đồng nào? Hay là tổn thọ vài năm? Chúng ta chẳng bị gì cả! Chuyện này thực chất không gây ra tổn hại gì thì tại sao chúng ta còn vì cách nhìn của người khác mà phải chia tay. Con sẽ không là mấy chuyện lỗ vốn như thế đâu.”

Đàm Quảng tư không được vui: “Con phải biết rằng đối với những gia đình như chúng ta thì danh tiếng quan trọng hơn lợi ích.”

Hứa Du vẫn bình tĩnh, thản nhiên nhìn ông: “Con với anh ấy cũng có máu mủ ruột rà gì đâu, còn chẳng phải là anh em trên pháp luật, danh tiếng có thể bị thiệt hại thế nào được chứ. Nếu thật sự có người vì chuyện này mà không làm ăn với Quảng Vực nữa, thì chú cũng nên sớm cắt đứt quan hệ với người đó thì hơn, tránh để sau này bị đâm một dao sau lưng.”

Đàm Quảng tư cau mày: “Con bé này sao lại không nghe lời vậy chứ! Chú cũng chỉ muốn tốt cho các con thôi.”

“Con không thể nào tiếp thu cái gọi là ‘muốn tốt cho bọn con’ của chúng được. Trong mắt con, suy nghĩ đó của có phần cố chấp. Con vẫn luôn cho rằng chúng là một trưởng bối văn minh mang tư tưởng tiến bộ, nhưng sau chuyện này con có hơi thất vọng. Con và Dầm Tư Niên chỉ yêu đương chứ có làm gì phạm pháp đâu, cũng không làm chú khó xử, rốt cuộc chú còn trăn trở điều gì nữa?”

“Đừng quên bây giờ con cũng là nhân viên của Quảng Vực.”

Hứa Du cười khẽ: “Cho nên bây giòe chú định vứt cho con năm triệu tệ, à không, không đúng, năm triệu nhân dân tệ tuy không phải là một số tiền nhỏ, nhưng con thấy vẫn chưa được, ít nhất cũng phải hai chục triệu tệ chứ. Chú định vứt cho con một tờ chi phiếu hai chục triệu tệ để bắt con rời khỏi con trai chú à?”

Đàm Quảng Tư nghẹn họng, nhìn cô trân trói, chỉ tay vào mặt cô: “Chú là trưởng bối của con mà con lại dám ăn nói với chú như vậy à?!”

Hứa Du không đáp lại, chỉ ngại ngùng cười với ông một cái, vừa đáng yêu vừa lanh lợi, thật sự vô cùng xinh đẹp. Đối mặt với một cô bé như thế, Đàm Quảng Tư cũng không thể nói gì quá đáng, ông tức giận đứng dậy, còn không quên dẫn theo Triệu Thục Hoa đi. Đợi sau khi cửa phòng vip đóng lại, Hứa Du mới ngồi phịch xuống ghế như bong bóng xì hơi, tim đập loạn xạ, mặt mày đỏ ửng, tay cũng run run, không thể tin được vừa rồi mình lại ăn nói cứng rắn như vậy, trực tiếp làm trưởng bối tức giận bỏ đi.

“Vừa rồi có phải em đã hơi quá đáng rồi hay không?” Cô nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ mờ mịt. Nhưng lại không nghe thấy câu trả lời mà cả người lại bị anh kéo dậy, ngay sau đó rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.

Dầm Tư Niên ôm chặt lấy cô, hơi thở phả lên làn da cổ trần trụi của ôm, thỏa mãn thở dài: “Bảo bối, anh yêu em chết đi được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.