Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 50: Giao lưu



Edit: Hoa Tuyết

Ba giờ mười lăm phút chiều, trước khi máy bay cất cánh, Hứa Du đăng bài viết đầu tiên trong ngày lên vòng bạn bè: Bắt đầu từ hôm nay, xin chăm sóc nhiều hơn, người yêu của tôi. Kèm theo đó là bức ảnh đôi bàn tay đeo nhẫn cưới của cô và Đàm Tư Niên đan vào nhau. Vì không dám phô trương, lại cố ý giấu diếm đồng nghiệp trong công ty, nên cô đặt ở chế độ chỉ có một số người thấy.

Dù sao vẫn nên kín tiếng một chút.

Sau khi tắt điện thoại, cô bèn quay sang Đàm Tư Niên, hất hàm dương dương tự đắc, ý tứ rất rõ ràng, thấy chưa, em cũng công khai tuyên bố rồi đó.

Đàm Tư Niên bật cười, không nói gì mà chỉ kiểm tra dây an toàn cho cô, thấy không có gì bất ổn mới nhéo mũi cô một cái: “Máy bay sắp cất cánh rồi, lát nữa nếu khó chịu thì nhớ nói với anh đó.”

Hứa Du thường bị ù tai và nhịp tim bất ổn khi bay, đây là điều mà hai người phát hiện ra khi đi du lịch đến Madai (Malaysia). Có điều tình trạng này không quá nghiêm trọng, sau khi máy bay bay ổn định thì cô sẽ từ từ khỏi. Hứa Du vâng một tiếng, sau đó giơ tay lên che miệng ngáp.

Vì hôm nay phải đi đăng ký kết hôn nên hôm qua hai người hưng phấn hơi quá độ, chơi trò yêu tinh đánh nhau tận vài hiệp, sáng lại phải thức sớm, lúc này mệt không chịu nổi.

Kế hoạch của tuần trăng mật là đi năm nước châu Âu, dự định là đi trong hai tuần, dù sao cũng sẽ trở về trước năm mới.

Năm rồi Hứa Du không tiếp xúc với bà con thân thích của nhà họ Đàm, năm nay thì không thể như vậy được, vì thân phận đã khác. Dù vẫn không công khai hôn sự nhưng cô thật sự đã thăng cấp làm vợ người ta, bổn phận nên làm vẫn phải làm, không thể bởi vì bí mật kết hôn mà có thể vờ như không có chuyện được.

Tất nhiên, nếu có thể, Hứa Du vẫn hy vọng có thể bảo trì khoảng cách với bà con thân thích nhà họ Đàm, vì cô cứ cảm thấy việc chạm mặt nhau thật sự rất xấu hổ. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, tuy Đàm Tư Niên cưng chiều cô, bằng lòng chiều chuộng cô, nhưng mẹ cô lại không đồng ý. Buổi trưa khi về nhà họ Đàm ăn cơm, mẹ đã gặp riêng nhắc nhở cô nhiều lần là phải về sớm, không được tùy hứng trẻ con vân vân mây mây.

Máy bay đã bay ổn định, chị tiếp viên hàng không dịu dàng thân thiện đi đến hỏi họ có cần phục vụ gì không. Hứa Du thấy không khó chịu gì thì cảm thấy rất hài lòng, gọi một ly nước trái cây, Đàm Tư Niên gọi một ly nước lọc.

Khoang hạng nhất không gian lớn, điều kiện tốt, vừa yên tĩnh vừa riêng tư, hãng hàng không mà họ đi có khoang hạng nhất theo hình thức phòng riêng, hoàn toàn không cần lo bị người khác quấy rầy. Đến khi cô uống nước trái cây xong, Đàm Tư Niên bèn nhờ tiếp viên hàng không dọn giường, anh cũng muốn ngủ một giấc.

Chờ tiếp viên dọn giường xong rời đi, Hứa Du lại không chịu ngủ đàng hoàng, mà giả vờ đáng thương nói: “Em muốn nằm lên chân anh ngủ cơ.”

Đàm Tư Niên nhướng mày, không do dự vỗ vỗ đùi mình: “Đến đây nào Nữ Vương điện hạ.”

Hứa Du lầu bầu: “Em vẫn muốn làm tiểu công chúa thôi.” Sau đó cô bò sang gối lên đùi anh: “Không đụng phải nơi không nên đụng của anh chứ.”

Nơi nào là nơi không nên đụng?

Đàm Tư Niên nhìn theo tầm mắt cô, sau đó tức giận gõ lên ót cô một cái: “Đừng có trêu, anh trêu anh anh sẽ xử em ngay chỗ này đó.”

Hứa Du vui vẻ cười hôn lên môi anh một cái, lại nằm xuống chân anh. Đàm Tư Niên hơi bất đắc dĩ, vuốt ve tóc cô: “Ngủ đi, đến giờ cơm tối sẽ gọi em dậy.”

Hứa Du không nhắm mắt lại ngay, mà nhìn anh hỏi: “Em nằm thế này, có phải anh sẽ không thể ngủ được không?”

Hỏi thừa. Đàm Tư Niên không đáp.

Hứa Du lại cười hì hì: “Nhưng em vẫn cứ muốn ngủ thế này.”

Đàm Tư Niên ừm một tiếng: “Em là nữ vương của anh, nghe em cả.”

“Sau này cũng vẫn nghe lời em thế này chứ?”

Đàm Tư Niên đáp rất nghiêm túc: “Việc nhỏ nghe em, việc lớn thì phải bàn bạc.”

Hứa Du không nói gì nữa, cuối cùng cũng vui vẻ nhắm mắt lại.

____

Đêm 28 tháng chạp Hứa Du và Đàm Tư Niên trở về.

Hai người ở nước ngoài chơi gần hai tuần lễ, dạo chơi hơn mười thị trấn lớn nhỏ ở châu Âu, hai ngày trước còn cố ý đến một thị trấn ở Anh để cử hành hôn lễ tại nhà thờ. Dưới sự chứng kiến của cha xứ, hai người tuyên thệ rồi chính thức trao nhẫn cho nhau lần thứ nhất. Dù không có bạn bè và người thân chứng kiến, cũng không có lễ phục xa hoa, nhưng Hứa Du vẫn rất thỏa mãn.

Sau nghi thức này, cô mới có cảm giác mình đã thật sự kết hôn.

Cũng đến lúc đó, cô mới hiểu tuy giấy đăng ký kết hôn rất quan trọng, nhưng nghi thức cũng mang đến cảm giác quan trọng không kém. Giống như khi quay phim, trước tiên phải đánh board, đại biểu cho sự khởi đầu.

Hôm sau, hai người về nhà họ Đàm chào hỏi và tặng quà cho trưởng bối. Triệu Thục Hoa khoác chiếc áo choàng mà con gái tặng lên vai, sờ sờ chất liệu rồi nói: “Chất liệu không tốt bằng cái màu xanh của mẹ sao lại đắt thế?”

Hứa Du thuận miệng đáp: “Vì thương hiệu ấy ạ.” Vừa nói vừa quay sang nhìn Đàm Quảng Tư: “Chú…”

Cô còn chưa kịp nói gì đã bị mẹ ruột vỗ vào tay một cái: “Về sau phải gọi là cha.”

Hứa Du trầm mặc chốc lát, dưới sự bức ép thay đổi cách gọi: “Cha.”

Đàm Quảng Tư ừa một tiếng, lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra đưa cho cô: “Sau này phải sống hòa thuận hạnh phúc với Tư Niên đó.”

Đây là phí đổi cách gọi sao, Hứa Du lúng túng ngượng ngụng nhận lấy. Nói thật, bây giờ sửa cách xưng hô thì có ý nghĩa gì à? Trước mặt người ngoài chẳng phải vẫn gọi là chú sao, mà chú Đàm với mẹ cô lại chẳng kết hôn, nếu thật sự gọi cha trước mặt người khác thì họ sẽ nghĩ thế nào chứ? Biết đâu sẽ cảm thấy cô mặc dày mày dạn ham mê hư vinh.

Hơn nữa, cứ đổi tới đổi lui như vậy không cảm thấy phiền sao.

So với Hứa Du không được tự nhiên, Đàm Tư Niên thoải mái hơn rất nhiều, mở miệng ra là gọi mẹ ơi mà à, làm Triệu Thục Hoa vui vẻ không thôi. Bao lì xì của anh hình như còn dày hơn của cô một ít. Hứa Du hơi không cam lòng.

Lúc dùng cơm chiều, Đàm Quảng Tư bảo: “Mấy ngày tết, hai người cứ ở đây, đừng đi tới đi lui mệt mỏi.”

Hứa Du nhìn sang Đàm Tư Niên, anh gấp đồ ăn cho cô, ra hiệu cô ăn nhanh lên, sau đó từ chối: “Không được đâu ạ, tết năm nay con muốn tụ tập với mấy người bạn, ở đây không tiện đi chơi.”

“Có gì mà không tiện chứ?” Đàm Quảng Tư không vui: “Nhà này không có xe hay là không có tài xế hả? Nếu con không muốn lái xe thì bảo tài xế đưa đi đón về, có phải chuyện gì to tát đâu.”

Đàm Tư Niên vẫn không đồng ý: “Cha, con và Du Du mới cưới đó.”

Đàm Quảng Tư: “…”

Hứa Du cũng xấu hổ, giận dỗi điên cuồng đạp chân anh dưới bàn, viện lý do gì không viện, lại đùn đẩy sang người cô.

Đàm Tư Niên lại gấp một đũa đồ ăn cho vợ, ân cần nói: “Ăn chút củ sen đi, hạ hỏa.”

Hứa Du: “…”

Ăn cơm xong, rời khỏi nhà họ Đàm, Hứa Du nhớ tới vụ hai người vừa được lì xì, bèn nhân lúc đèn đỏ thò tay vào túi quần anh mò mẫm tìm bao lì xì.

Kết quả hai người đều nhiều bằng nhau.

Đàm Tư Niên thấy cô không nói gì bèn cười nhạo: “Anh đã nói không có chuyện không bằng nhau rồi em lại không tin anh.”

Hứa Du hơi mất mặt, “Tại của anh trông dày hơn cái của em chứ bộ.”

Đàm Tư Niên không vạch trần cái tính mạnh miệng của cô, chỉ xoa xoa đầu cô, đột nhiên hỏi, “Vừa rồi lúc sửa cách xưng hô có phải em không vui không?”

Hứa Du không ngờ điều này cũng bị anh nhìn ra, ngạc nhiên hỏi ngược lại, “Em biểu hiện rõ ràng lắm ư?”

Đàm Tư Niên trấn an cô, “Yên tâm đi, cha mẹ đều không nhìn ra đâu.”

Hứa Du lẩm bẩm, “Còn anh thì gọi mẹ rất thuận miệng nha.”

Đàm Tư Niên nói, “Đó là vì anh yêu em.”

Hứa Du cười khanh khách.

Đèn xanh, Đàm Tư Niên lại khởi động xe, trong xe yên tĩnh đến lạ, Hứa Du trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói, “Thật ra em cũng không buồn bực gì, chỉ là cảm thấy trước mặt người khác thì gọi chú, sau lưng lại gọi cha, rất mất tự nhiên, cảm giác rất khó chịu.” Tuy nói như vậy, nhưng Hứa Du vẫn cảm thấy so với thái độ của Đàm Tư Niên đối với mẹ cô, thì thái độ mất tự nhiên của cô có vẻ rất không có thành ý.

Ông là cha của Đàm Tư Niên, cô thật sự không nên so đo từng tý, dù sao cô cũng đã đồng ý giữ bị mật chuyện kết hôn, hiện tại còn lấy trứng chọi đá như vậy thì khác nào làm mình làm mẩy.

Nghĩ vậy, Hứa Du lại thấy hơi xấu hổ, “Ừm, xin lỗi, em không nên tức giận vì chuyện sửa cách xưng hô.”

Đàm Tư Niên không nói gì, mãi đến ngã tư phía trước anh mới đỗ xe lại bên đường, cởi dây an toàn ra để hai người mặt đối mặt, sau đó nói, “Em không cần xin lỗi anh về chuyện này, nếu anh rơi vào trường hợp của em, có lẽ anh cũng sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Du Du, trong cuộc hôn nhân này, áp lực mà em phải đối mặt nặng hơn anh rất nhiều, anh vẫn luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta bắt đầu một cách không công cằng, anh rất có lỗi với em.”

Hứa Du hơi không quen với vẻ nghiêm túc của anh, “Cũng chẳng có không công bằng cả mà, là em tự nguyện.”

“Cho nên anh mới càng tự trách hơn.” Đàm Tư Niên rất nghiêm túc nói với cô, “Em vốn dĩ có thể yêu đường kết hôn bình thường như những cô gái bình thường khác, chứ không cần như bây giờ, đăng trạng thái lên mạng xã hội cũng phải cân nhắc cẩn thận từng li từng tí, chuyện này rất bất công với em. Về phần sửa cách xưng hô, anh thật sự không ý trách em, cũng không có tư cách trách em. Anh hỏi em có phải không vui không, chỉ là muốn quan tâm em thôi.”

Hứa Du không thích bầu không khí nói chuyện hiện tại, cô buồn bực ôi chao một tiếng, “Chúng ta cứ tuỳ việc mà xét là được, nói nhắc tới nhiều chuyện như vậy để làm chi. Nếu em không bằng lòng thì đã không đăng kí kết hôn với anh rồi, hai đứa đã đăng kí rồi thì còn nói tới mấy chuyện này làm gì, chẳng phải chỉ khiến cả hai khó xử thôi sao? Hơn nữa sở dĩ chúng ta kết hôn bí mật là bởi vì mẹ em với cha anh đã công khai quan hệ trước, nên chúng ta mới phải mặt đối với cục diện hiện tại thôi, làm sao trách cha anh được chứ, ông cũng phải không có cách nào khác mà. Những chuyện này em đều hiểu mà, chỉ là đôi khi không khống chế được cảm xúc của mình mà lên cơn gây sự thôi, anh cứ coi như em có bệnh hay già mồm cãi láo là được, đã hiểu chưa? Thật sự không phải chuyện gì to tác cả đâu, anh đừng cảm thấy áp lực lớn như vậy, chúng ta hãy suy nghĩ thoáng hơn đi, đã kết hôn làm vợ chồng rồi, còn ai có thể chia cắt được nữa chứ.”

Đàm Tư Niên nhìn cô, “Em thật sự không tức giận sao?”

Hứa Du gật đầu.

“Anh biết vợ anh là cô gái tốt thấu tình đạt lý nhất mà.” Đàm Tư Niên như lập túc thả lỏng, nhếch môi cười, còn áp tới hôn cô một cái, rồi ôm chặt cô vào lòng một lúc lâu.

Hứa Du: “…” Tốc độ hồi phục của anh cũng quá nhanh quá rồi đó. Cô há miệng muốn nói gì, nhưng nghĩ tới những lời anh mới vừa nói, Hứa Du lại thở dài, suy đi nghĩ lại, người đàn ông của mình mà, mình không cưng chiều thì ai cưng chiều đây.

Về đến nhà, hai người tắm uyên ương trước, sau đó chơi trò yêu tinh đánh nhau từ phòng tắm đến trên giường, mất tận hơn hai tiếng đồng hồ, thêm việc chưa điều chỉnh được sự chệnh lệch múi giờ, nên hôm sau đến xế chiều họ mới dậy.

Hôm nay là giao thừa, nhà Đàm Tư Niên đã hai tuần lễ không có ở người ở, tủ lạnh trống khô, cuối cùng, hai người tìm được mấy gói mỳ và xúc xích trong ngăn tủ nhà bếp, nấu ăn tạm để cứu cái dạ dày đáng thương.

Tối hôm qua Hứa Du đã thật sự liều mạng bồi quân tử, đến mức eo mỏi lưng đau chân rút gân, lúc ăn mì mà không sao thẳng lên lên nổi. Đàm Tư Niên thấy thế còn rất có cảm giác thành tựu, giúp cô vén mấy sơi tóc mái đã hơi dài ra sau tai, cười hỏi, “Bảo bối, đã lâu như vậy rồi mà sao thể lực của em vẫn còn kém thế?”

Hứa Du u oán nhìn anh, nghĩ bụng nếu không vì an ủi trái tim đa sầu đa cảm của anh thì em cần gì bán mạng để mặc anh đòi hỏi như vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.