Dưới sự kiên trì không ngừng nỗ lực giảm cân, lần đầu tiên cô đã giảm béo thành công.
Sau khi nhận giấy tốt nghiệp, hai người tổ chức hôn lễ ở cả thành phố A và thành phố C.
Hôn lễ ở thành phố A được tổ chức long trọng, mời rất nhiều người đến.
So sánh với nhau, ở thành phố C tổ chức đơn giản hơn, khách mời đa số là bạn bè và đồng nghiệp của bố mẹ cô, còn có thêm bạn học của Thanh Ninh.
Trước mắt Thanh Ninh chưa đi làm, cô về thành phố C trước, Bạch Tân Hàn còn một số việc phải xử lý nên đến muộn hơn cô hai ngày.
Một mình Thanh Ninh ở nhà không có việc gì, hẹn Qúy Lam ra ngoài đi ăn.
Qúy Lam lập tức trả lời: [Được! Chồng cậu đi không]
Thanh Ninh: [Không, anh ấy bận hai ngày nữa mới đến]
Qúy Lam gửi sang meme biểu cảm xấu hổ.
Qúy Lam: [Vậy nên mình không thể uống rượu cùng cậu?]
Thanh Ninh: [Đúng vậy, lần này mình không uống]
Mấy năm nay, tửu lượng của cô khống có tiến bộ gì, uống một ly đã say như trước. Bình thường khi có một mình cô không dám uống rượu, chỉ khi có Bạch Tân Hàn bên cạnh mới có thể uống một chút.
Bây giờ Hứa Chước đang làm việc ở bên ngoài, vì để tham gia hôn lễ của cô mà cố ý xin nghỉ mấy ngày để về.
Buổi tối, hai nhà hẹn nhau ăn cơm ở nhà Hứa Chước.
Trong bữa ăn, mẹ Hứa rất vui mừng nói đến hôn lễ của Thanh Ninh.
“Dì xem trên vòng bạn bè, ai nha cuối cùng Thanh Ninh của chúng ta đã trưởng thành, mặc áo cưới rất đẹp.”
Dì ấy nói xong lại nhắc đến con mình: “Con xem Thanh Ninh tốt biết bao, quen bạn trai mấy năm, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong đã kết hôn. Còn con? Ngay cả bạn gái cũng không có, còn chạy đi làm xa nữa!”
Hứa Chước bất lực lắc đầu: “Mẹ, không phải con nói rồi à? Qua hai năm nữa còn sẽ về thành phố C. Bạn gái nếu con không tìm được người thích hợp, sẽ quay lại đây tìm.”
Nhan Hội nói giúp Hứa Chước: “Thằng bé đẹp trai lịch sự thế, chắc chắn có nhiều cô bé thích, bà yên tâm đi.”
Mẹ Hứa thở dài: “Không phải tôi lo lắng thằng bé không tìm được bạn gái. Nhưng một mình nó ở bên ngoài, có người ở bên cạnh mới tốt.”
Hứa Chước nhún vai, cho Thanh Ninh một ánh mắt bất đắc dĩ.
“Còn nữa, nếu lần này không phải Thanh Ninh kết hôn, không biết thằng nhóc này định tính lúc nào thì về đâu.” Mẹ Hứa liếc mắt nhìn Hứa Chước, muốn nói lại thôi.
“Lúc đó Thanh Ninh của chúng ta cũng đến thành phố A đó? Vốn dĩ tôi muốn nó ở lại thành phố C.” Nhan Oái cảm thán, “Con cái lớn rồi, tóm lại chúng ta không quản được.”
Thanh Ninh đang ăn cơm dừng lại, tự nhiên lại nói lên đầu cô là nào?
“Mẹ! Thành phố A cách chỗ này không xa, rất tiện đi lại.” Cô mở to mắt nhìn, rất chi là vô tội.
Sau khi ăn cơm xong, Thanh Ninh nhắc đến chuyện đã hẹn Qúy Lam đi ăn cơm, Hứa Chước không do dự đã đồng ý.
“Đi, vẫn đi thành phố à? Mình lái xe chở cậu đi.”
“Được, đợi mình quyết định xong sẽ nhắn tin WeChat cho cậu.”
Thanh Ninh chào tạm biệt gia đình ba người, quay về nhà mình.
Sau khi nhà Thanh Ninh đi rồi, mẹ Hứa thở dài.
“Con nói xem, nếu con và Thanh Ninh ở cùng một chỗ thì tốt biết mấy.”
Hứa Chước cau mày, cứng ngắc nói: “Người đã sắp kết hôn rồi, mẹ còn nghĩ vớ vẩn gì đấy?”
Mẹ Hứa thở dài, “Mẹ chỉ than thở chút thôi. Hai nhà chúng ta thân nhau, Thanh Ninh xinh đẹp lại làm bác sĩ —-”
“Được rồi, được rồi.” Hứa Chước nhanh chóng cắt ngang lời mẹ nói, “Ngàn vạn lần mẹ đừng nói những lời như vậy trước mặt chú dì. Huống chi bọn con không có suy nghĩ nào khác với đối phương.”
Những lời này là thật, bây giờ cậu không còn tâm tư nào khác với Đàm Thanh Ninh.
“Con về phòng.” Hứa Chước bỏ lại một câu, đi lên tầng.
“Đứa nhỏ này!” Mẹ Hứa lắc đầu, “Mới nói vậy thôi mà lại không vui?”
Ba Hứa đi ra từ phòng bếp, không biết phải làm sao: “Bà già rồi còn nói lung tung bảo sao con không vui? Hai đứa lớn lên với nhau từ nhỏ, nếu thích đã sớm ở bên nhau.”
“Aiz, thật là…” Mẹ Hứa gật đầu, “Tôi nghĩ đến con gái của đồng nghiệp tôi yêu chồng nó từ hồi cấp ba, giờ sắp có con luôn rồi.”
Bên kia, từ đầu đến cuối Thanh Ninh không biết gì về việc này. Về đến nhà, cô chia thời gian nói chuyện cùng Qúy Lam và Bạch Tân Hàn một lát, vui vẻ tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, ba người hẹn gặp nhau.
Qúy Lam và Hứa Chước uống rượu, Thanh Ninh uống nước ngọt.
Qúy Lam vừa uống vừa nhớ lại thời gian bọn họ còn đi học, nhớ xong rồi hốc mắt đỏ lên.
Khi đó vì cô đu idol, tài chính rất eo hẹp. Lúc cô không còn tiên, mỗi lần Thanh Ninh sẽ mời cô ăn cơm và uống trà sữa.
“Sau này cậu sinh con mình phải làm mẹ nuôi, ai cũng không thể tranh với mình!!” Qúy Lam lôi kéo tay Thanh Ninh, nói lời chắc chắn.
Thanh Ninh thấy cô ấy đã bắt đầu say, nhỏ giọng dỗ dành: “Được được, không ai tranh với cậu, mẹ nuôi chắc chắn là cậu.”
Qúy Lam vừa lòng, đưa tay lấy từ trong túi ra một tấm thẻ để đến trước mặt Thanh Ninh.
Thanh Ninh ngạc nhiên, lấy xem, trên mặt thẻ màu đen có dòng chữ “quán xx” được viết bằng phông chữ mạ vàng.
“Đây là?” Cô nghi hoặc nhìn Qúy Lam.
“Còn nhớ không, hồi học cấp ba khi mình hết tiền, cậu mời mình ăn cơm. Mình nói chờ sau này mình kiếm ra tiền sẽ mời cậu ăn mì riêu cua mỗi ngày.”
Qúy Lam chỉ chỉ tấm thẻ, nâng cằm cao ngạo lên tiếng: “Chị em nói được làm được, tiền ở bên trong đủ cho cậu ăn trong một năm.”
‘quán xx’ là nhà hàng có hương vị chuẩn Giang Nam, có rất nhiều chi nhánh ở thành phố A. Cô cố ý mua hẳn thẻ hội viên, xem như thực hiện lời hứa hẹn năm xưa.
Chóp mũi Thanh Ninh cay cay, mắt đỏ lên: “Trời ạ, cậu còn nhớ à, mình cảm động quá đi!!”
Qúy Lam cầm cốc mình chạm vào cốc hai người, “Biết rằng cậu không thiếu tiền, đừng ghét bỏ món quà nhỏ mình đưa là được.”
“Đương nhiên sẽ không!!” Thanh Ninh lập tức trả lời.
Qúy Lam nở nụ cười, chuyển sang nhìn Hứa Chước: “Còn cậu? Tặng quà gì cho Thanh Ninh của chúng ta.”
Hứa Chước quơ quơ cốc trong tay, không chút để ý nói: “Còn tặng gì nữa? Tất nhiên là đưa tiền rồi.”
“Nhàm chán.” Qúy Lam bình luận.
Hứa Chước cười cười, không để ý lắm.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Đàm Thanh Ninh nhận được điện thoại của Bạch Tân Hàn.
“Ở đâu?” Anh hỏi.
“Đi ăn uống linh tinh với Hứa Chước và Quý Lam.”
Đầu bên kia nghe xong trầm mặc, Thanh Ninh vội vàng bổ sung: “Em không uống rượu, anh yên tâm đi.”
“Địa chỉ.”
Thanh Ninh ngạc nhiên hai giây xong phản ứng lại, vui mừng nói: “Anh đến đây rồi sao?”
Trong tiếng Bạch Tân Hàn cũng ẩn ý cười: “Ừm, vừa đến.”
Cúp điện thoại xong, Thanh Ninh gửi định vị qua, lúc quay lại chỗ ngồi, Qúy Lam và Hứa Chước đang vui vẻ nói chuyện với nhau.
Thấy cô quay lại, Qúy Lam nhíu mày, vui đùa nói: “Nhìn mặt cậu đầy sắc xuân thế này, sao nào, chồng đến đây?”
Thanh Ninh gật gật đầu, “Ừm, anh ấy đến đây trước, sẽ đến đây ngay.”
Qúy Lam ‘chậc chậc’ hai tiếng, “Lúc trước mình đã nhìn ra cậu ta thích cậu.”
Khóe mắt liếc nhìn Hứa Chước, Qúy Lam vui vẻ: “Đúng rồi, Hứa Chước chắc cậu không biết đâu nhỉ? Lúc đi học, chắc chắn Bạch Tân Hàn ăn không ít dấm chua của cậu.”
Vẻ mặt Hứa Chước bỗng dưng ngẩn ra.
Thanh Ninh cười cụng vào cốc Hứa Chước, giải thích: “Anh ấy thường hay ghen, không phải nhằm vào cậu.”
Hứa Chước im lặng một lúc lâu, nở nụ cười uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Không bao lâu sau, Bạch Tân Hàn dựa theo địa chỉ đến đây.
Anh yêu cầu một chén, ngồi bên cạnh Đàm Thanh Ninh.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt đảo qua Hứa Chước ngồi đối diện, hai người lơ đãng liếc mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Hứa Chước ngưng lại mấy giây, khóe miệng khẽ mỉm cười.
“Đến muộn tự phạt một ly.” Cậu làm như tùy ý nói.
“Được.” Bạch Tân Hàn nghe theo đồng ý.
“Cạn ly.” Anh cầm một ly uống sạch, nhìn về Hứa Chước.
Ánh mắt giao nhau trong không trung, tất cả không cần nhiều lời.
Hứa Chước lại rót cho Bạch Tân Hàn chén rượu, sau đó bưng chén mình lên cụng ly với chén hai người, chân thành nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Bạch Tân Hàn cười uống xong, thấp giọng nói: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc.”
Hai ngày sau, tiệc cưới ở thành phố C cử hành đúng ngày đã định.
Uống rượu mời khách qua lại, Bạch Tân Hàn làm chú rể đã uống đến mặt đỏ bừng.
Thanh Ninh dìu người đến phòng ở khách sạn, đau lòng không thôi.
Quy mô lễ cưới ở thành phố A lớn hơn thế này nhiều, anh chưa từng uống thành như này.
Đến thành phố C, anh không có cách nào từ chối rượu mời của khách đến bên này, nhất là bạn học của Thanh Ninh.
Một ly lại một ly, uống thành dạng này luôn.
“Có thoải mái không? Có muốn nôn không?” Thanh Ninh đỡ người đến giường nằm, nhẹ giọng hỏi.
Trong mắt Bạch Tân Hàn che kín tơ máu, cứ thế nhìn cô chăm chú.
Sau một lúc lâu, anh đưa tay túm người, kéo người ngã trên người mình.
“Hơi đau đầu.” Giọng Bạch Tân Hàn hơi khàn.
Giọng nói Thanh Ninh không tránh khỏi lo lắng: “Em pha cho anh cốc nước mật ong nhé, sau đó mát xa đầu giúp anh.”
“Không cần —-” Ngón tay Bạch Tân Hàn hơi nóng, vuốt ve nhẹ nhàng lớp trang điểm trên mặt cô.
“Ninh Ninh, anh rất vui.” Trong đôi mắt đỏ bừng ẩn chứa sự vui mừng.
Không hiểu sao, trong lòng Thanh Ninh hơi đau xót.
“Ừm, em cũng rất vui.” Cô nói theo, cúi đầu hôn một cái lên môi anh.
Bạch Tân Hàn định làm nụ hôn này sâu hơn, nhưng dừng đột ngột.
“Anh uống rất nhiều, có phải rất khó ngửi không?”
Anh cúi đầu kéo kéo áo sơ mi ngửi ngửi, nhăn mày.
“Anh phải đi tắm.” Anh đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng tắm.
Thanh Ninh vội vàng đi qua đỡ phòng ngừa anh ngã.
Bạch Tân Hàn thuận tiện nghiêng cả người mình về phía Thanh Ninh, ôm luôn người vào phòng tắm.
Không bao lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng kinh ngạc của Đàm Thanh Ninh: “Không phải anh say à?”
“Ừm.” Ánh mắt Bạch Tân Hàn nóng rực, nụ hôn cực nóng theo sau hạ xuống.
Trong không khí ngập tràn hơi nước, trong mắt Thanh Ninh dần nổi lên tầng nước.
“Đêm xuân ngắn ngủi, không cần lãng phí.” Nụ hôn Bạch Tân Hàn quay lại môi cô, giọng khàn khàn.
Thanh Ninh cong môi cười, đầu lưỡi nhân cơ hội trượt vào, dây dưa với môi cô.
“Anh yêu em.” Giữa môi lưỡi giao nhau, tiếng Bạch Tân Hàn mơ hồ.
Thanh Ninh vừa định trả lời, lời nói đã bị chặn lại trong cổ họng, cánh tay buông thõng hai bên chủ động ôm cổ anh, độ nóng trên mặt càng ngày càng tăng.