Yêu Em Rồi Đấy

Chương 28: Bỏ rơi và cứu vớt





"Em thôi đi. Đừng nói nữa anh mệt lắm rồi."

Thanh Phong đập bàn đứng phắt dậy bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của Trúc Chi và cả những người xung quanh. Lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô như thế. Hàng mi cong cụp xuống buồn bã. Anh đã thay đổi hay cô đã thực sự làm anh giận?

Tin đồn Iceboy và bạn gái cãi nhau nhanh chóng lan rộng khắp Học viện và cũng từ đó biết bao rắc rối thi nhau kéo đến.

Trúc Chi lầm lũi bước ra khỏi canteen, đã hai ngày rồi mà anh vẫn không thèm để mắt đến cô. Cảm giác buồn tủi hụt hẫng cứ vây lấy cô nhưng lạ thay là càng buồn thì cô càng nhớ đến khung cảnh trầm lặng nơi mộ Đông Quân. Do nó đã quá quen thuộc với cô hay do một nguyên nhân tiềm tàng nào đó mà cô vẫn chưa thể hiểu được.

"Xoảng"


Tiếng sứ vỡ vụn. Một chiếc bàn ăn bị lật sang một bên kèm theo tràng cười khoái chí. Trúc Chi lồm cồm ngồi dậy xoa xoa đôi bàn tay đang rướm máu do bị xướt trên nền gạch, trên người cô còn vương vãi những sợi mì Ý vàng lóng lánh. Ai đó đã cố ý cản chân để cô ngã nhào lên bàn còn đặt đĩa thức ăn thừa.

Hàng chục ánh nhìn chế nhạo hướng thẳng về phía cô gái nhỏ, Trúc Chi mím môi định đứng dậy nhưng cú ngã khiến đầu gối cô bầm tím đau không đứng dậy được.

- Cẩn thận chứ cậu. Xem kìa ngã lắm lem hết rồi.

Ái Vy yểu điệu bước tới.

- Tội thật, để tớ giúp cậu đứng dậy.

Thêm một cô nữ sinh điệu đà bước đến trên tay còn cầm theo tách cà phê. Gần đến chỗ Trúc Chi thì cô vờ vấp phải thứ gì đó rồi thẳng tay hất cà phê lên người cô gái nhỏ.

Thêm tràng cười rộ khắp canteen.

- Ồ xin lỗi cậu. Tớ thật vụng về quá.

- Cậu đúng là một người xui xẻo mà.


Ái Vy hướng ánh mắt giễu cợt về phía Trúc Chi. Bỗng từ trong đám đông một giọng nào sinh nào đó vang lên.

- Tội nghiệp cô em bị hoàng tử bỏ rơi rồi. Iceboy của em đâu? Anh ta đá em rồi à?

Không chỉ bấu chặt tay mà Trúc Chi còn cắn chặt môi đến nỗi máu bậc ra tanh tanh đắng đắng trong khuôn miệng. Trong lòng vẫn không ngừng gọi tên anh. Thanh Phong đã bỏ mặc cô thật rồi sao?

Cậu nam sinh lên tiếng lúc nãy lách người qua đám đông đến trước mặt Trúc Chi, anh cười điểu rồi đưa tay nâng cằm cô lên.

- Khá dễ thương đó chứ!

Trúc Chi nhíu mày còn chưa kịp phản ứng thì từ đâu đó quả bóng rổ to màu cam vút qua đập mạnh vào bức tường rồi bậc lại dội thẳng vào quả đầu của tên nam sinh này.

- Thằng nào vậy? Muốn gây chuyện à?

Hắn bậc dậy vừa ôm đầu vừa quát lớn.

Một quả bóng nữa lao đến nhưng hắn đã tránh kịp rồi thêm hai quả nữa lần lượt đập vào người hai cô gái yểu điệu ban nãy khiến hai cô nàng mặt mày nhăn nhó không ngừng rên la. Tên nam sinh hét lên.

- Thằng nào đấy? Ra mặt đi.


- Thằng này đây.

Đám đông kinh hoàng trợn tròn mắt nhìn kẻ đang cao ngạo bước đến. Trong phút chốc ánh mắt hằn học của tên nam sinh bị dập tắt bởi một ánh mắt ngang tàn sắc lạnh. Hắn vội hạ giọng.

- Thì ra là cậu, à...tôi không sao chắc cậu không cố ý.

- Không cố ý nhưng tôi cố tình đấy.

Cả canteen nín lặng đi. Tên nam sinh vừa nãy ấp a ấp úng tay chân lúng túng khi Thiên Vương rảo bước đến cạnh Trúc Chi. Liếc nhìn bộ dạng nhếch nhát thảm thương của cô ánh mắt anh tối sầm lại.

- Nhìn em kìa! Bẩn quá.

Đám đông thở phào nhẹ nhõm bởi D.A boy là người cực kì sạch sẽ anh rất ghét những thứ dơ bẩn và cũng bởi Trúc Chi không là gì của anh. Nhưng cảm giác an toàn đó bị dập tắt ngay lập tức khi Thiên Vương cởi áo khoác của mình đắp lên người Trúc Chi rồi nhấc bổng cô lên. Trước khi rời đi anh không quên giáng vào nỗi sợ hãi của những gương mặt đang tái xanh kia bằng một giọng chậm rãi nhưng rõ ràng và đầy uy quyền.

- Năm phút sau đến dãy hành chính gặp tôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.