Phó Tây Phán theo Bạch Chỉ vào khu nhà trọ được phân của bệnh viện Nam Dương.
Đây là nơi anh từng sống hồi nhỏ, bây giờ đã không nhìn ra chút bóng dáng năm đó nữa. Một vài bức tường cũ sơn bị tróc ra còn loang lổ vết gạch trên lớp sơn mới.
Phó Tây Phán bước đến khu nhà của Bạch Chỉ, bỗng nhiên hơi sững người lại.
Anh chỉ vào một cây dâu ở lối vào của khu nhà, chưa kịp mở miệng thì Bạch Chỉ đã đứng trước mặt sảng khoái nói: “Đây là cây dâu nhà em, có đến mười mấy năm tuổi đời rồi.”
Anh híp mắt lại, miệng khẽ nhếch: “Của nhà em?”
“Phải!” Bạch Chỉ gật đầu, cô nhớ lại: “Năm em mười ba tuổi, có một anh trai đã tặng nó cho em. Khi đó nó được trồng ở hàng rào bao quanh tiểu khu. Mấy năm trước, tiểu khu này được xây mới theo quy hoạch. Cái hàng rào trồng hoa này phải bị cắt đi, bố em liền chuyển cây trồng đến khu đất cạnh nhà.”
Theo lời của Bạch Chỉ nói, dường như anh đã nhớ ra một chút.
Những ngày tháng sau khi mẹ mất anh sống thực sự rất khổ sở. Anh phải sống chung với người cha vừa xa lạ lại vừa thân quen của mình.
Người cha công tác bận rộn đã giao tiếp và làm quen được biết bao nhiêu bệnh nhân, lại không có cách nào bắt chuyện cùng Phó Tây Phán.
Sau Phó Tây Phán theo học ở trường cấp ba nội trú, một tuần chỉ về nhà một lần.
Từ khi mẹ anh mất, anh càng ngày càng không thích về nhà, thậm chí có khi một tháng mới về một lần.
Mà cha, ngoại trừ thỉnh thoảng hỏi đến thành tích học tập của anh, cũng chẳng còn gì để nói.
Có một lần, khi cha anh đi công tác, anh đạp xe về nhà.
Vừa mới tiến vào tiểu khu, anh liếc mắt là đã nhìn thấy vòng quanh hàng rào tiểu khu có một cây dâu tằm căng mọng.
Đây là cây dâu do mẹ anh trồng.
Ban đầu trên thân cây có quấn một sợi chỉ đỏ, cái đó là để đánh dấu chiều cao cho Phó Tây Phán.
Khi mẹ trồng cây non này xuống, có xoa đầu Phó Tây Phán, trêu ghẹo: “Để xem con và cái cây này thi ai lớn nhanh hơn nhé?”
Đương nhiên, Phó Tây Phán chưa bao giờ thắng.
Mấy năm không thấy, cây dâu cao lên không ít, cành lá xum xuê, quả trĩu cành. Nhưng đáng tiếc là mẹ anh chẳng thể nhìn thấy được nữa.
Phó Tây Phán nhớ trước cửa nhà anh hiện tại cũng có một bãi đất trống, cũng có thể dùng để trồng cây dâu tằm.
Khi đó, anh chỉ muốn bỏ lại hết những vật liên quan đến mẹ, vốn dĩ không hề nghĩ đến việc làm thế nào để khiêng cái cây to lớn này đi.
Mấy năm qua đi, may mắn là bác bảo vệ vẫn nhận ra anh.
Anh từ chỗ bác bảo vệ mượn được cái xẻng, đi về phía cây dâu.
Phó Tây Phán vùi đầu đào cả một buổi trưa, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, đôi tay cầm xẻng ma sát đến đau rát, nhưng cây mới chỉ lộ ra một phần rễ cạn.
Khi anh chuẩn bị tiếp tục đào, một cô gái nhỏ vội vã từ cửa chạy tới, cô vừa chạy vừa kêu: “Dừng lại! Anh đang làm gì đấy?”
Cô gái nhỏ cao chưa đến ngực anh, nhưng khí thế mạnh mẽ lao tới đẩy anh ra.
Sức lực của cô bé không hề nhỏ, Phó Tây Phán chưa chuẩn bị gì nên cũng vì thế mà bị xô ngã trên mặt đất.
Cô gái đó cầm lấy xẻng, chỉ vào mặt anh nói: “Anh là ai? Ai cho anh đào cái này? Đây là tài sản chung của tiểu khu chúng tôi!”
Năm đó, Bạch Chỉ mười ba tuổi.
Vì để năm hai có thể thuận lợi thì vào Đại Học Y khoa, cha Bạch tìm cho cô một lớp học bổ túc.
Cô vừa kết thúc lớp học, mới vào tiểu khu đã trông thấy Phó Tây Phán đang đào cây.
Không biết là ai đặt một cái ghế nhỏ trên cây, vị trí không cao, ngay cả người không biết trèo cây như Bạch Chỉ cũng có thể dễ dàng leo lên.
Cô rất thích ngồi trên cây đọc sách.
Nhà viện trưởng Phó cách vách đã dọn đi rồi, trên lầu đổi thành một bác sĩ mới ở bệnh viện Nam Quang. Bọn họ không chỉ khóa ban công lại mà còn nuôi một con chó rất hung dữ.
Bạch Chỉ đã đánh mất thế giới nhỏ ấy, nên đành phải quay sang cây dâu bấy giờ đang cong queo.
Cây dâu này được trồng trong một góc của tiểu khu, ngày thường có rất ít người đi qua nên vô cùng yên tĩnh.
Phó Tây Phán bò dậy từ dưới mặt đất, tay vỗ vỗ phủi đất cát ở mông: “Đây là cây do mẹ anh trồng.”
Bạch Chỉ nhỏ giọng lặp lại lời anh nói: “Cây của mẹ anh trồng?”
Phó Tây Phán vươn tay ra, dửng dưng ra lệnh: “Đưa đây.”
Bạch Chỉ giấu cái xẻng sau lưng, hỏi: “Vậy vì sao anh muốn đào cây đi?”
“Anh…” Câu nói này chọc trúng điểm yếu của Phó Tây Phán, anh khịt mũi, nước mắt nhanh chóng chảy ra: “Anh chỉ là đem cây đến nhà mới, tiếp tục trồng nó.”
“Này! Anh đừng khóc!” Bạch Chỉ luống cuống, cô lục tìm khắp người cũng không thấy một tờ giấy lau mặt nào. Cô bĩu môi, chọc chọc cánh tay Phó Tây Phán: “Con trai không được khóc! Cha em nói con trai mà khóc sẽ không có cô gái nào thích đâu.”
Phó Tây Phán dùng sức hít hít mũi, nén nước mắt vào trong một ít, lạnh lùng nói: “Anh không sao nữa. Nhanh đưa cái xẻng trả lại cho anh.”
“Không được!”
Bạch Chỉ tiếp tục đem cái xẻng giấu ra sau lưng. Phó Tây Phán ở đằng trước không ngừng ép sát, cô đành lùi lại phía sau mấy bước.
Vì sợ hãi, cô không để ý dưới chân có hòn đá nhỏ, chân cứ theo quán tính mà dẫm lên, thế là mất đà trượt ngã ra phía sau.
Cũng may Phó Tây Phán kịp thời duỗi tay bắt lấy cô, Anh xách cô lên như xách một con gà con, quắp thẳng ngang hông mình, tay nhân cơ hội đoạt lại xẻng.
Bạch Chỉ chớp mắt, chạy đến đứng trước cây dâu, lại hỏi: “Cái cây này cao lớn như vậy, anh định mang đi kiểu gì?”
Phó Tây Phán chọc xẻng xuống đất, lập tức trợn tròn mắt.
Anh nhìn cái cây còn cao hơn cả mình trước mặt, lại nhìn chiều rộng của cây so với eo mình liền rơi vào mê mang.
Bạch Chỉ bắt đúng thời cơ, tiếp tục nói: “Hay là như thế này, em giúp anh trông nó. Em sẽ đúng giờ tưới nước bón phân, khi vào anh muốn nhìn thì lại đến đây. Anh thấy như thế có được không?”
Phó Tây Phán do dự.
Bạch Chỉ lại nói: “Nếu không thì anh cũng chẳng mang nó đi được đâu, em giúp anh chăm sóc nó, khẳng định càng ngày nó sẽ càng cao lớn!”
Phó Tây Phán nhìn thoáng qua cây dâu, đôi mắt trầm xuống, hơi hơi gật đầu.
Nhưng sau đó thi đỗ đại học Y, việc học bận rộn, anh cũng đã quên mất chuyện này, cũng chưa bao giờ trở về nhìn nó.
Lần này tới nhà Bạch Chỉ, lại nhìn thấy cây dâu tằm này, tất cả những ký ức trước đó đều ùa về.
Anh nhìn Bạch Chỉ trước mắt cùng hình ảnh cô gái nhỏ trong trí nhớ hoàn toàn trùng nhau: “Hóa ra lại là em.”
Bạch Chỉ khó hiểu: “Em làm sao?”
Phó Tây Phán chỉ chỉ cái cây, nói: “Anh chính là anh trai năm đó tặng cái cây này cho em.”
“Làm sao có thể là anh được!” Bạch Chỉ cau mày: “Anh trai năm đó rất cao nha.”
Phó Tây Phán xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: “Bởi vì em cũng cao lên nhiều mà.”
Vẻ mặt cô vẫn không tin.
Phó Tây Phán đi đến dưới tàng cây, chỉ chỉ lên cái ghế nhỏ trên cây: “Em nhìn xem nơi này có khắc chữ gì.”
Bạch Chỉ đi đến, cô ngửa đầu, chỉ mơ hồ thấy có chữ khắc trên băng ghế.
Cô hướng đến cái ghế nhỏ nhảy nhảy, muốn nhìn rõ ràng hơn.
Hai tay Phó Tây Phán ôm lấy eo cô, bế cô lên cao, hỏi: “Em thấy rõ chưa?”
Bạch Chỉ híp mắt, đọc thành tiếng: “Phó.”
Phó Tây Phán thả cô xuống đất: “Đúng vậy, Phó trong Phó Tây Phán.”
Anh lại ôm lấy eo cô, kéo cô gần sát vào mình, trán hai người kề nhau.
Chóp mũi cả hai chạm vào nhau khiến khuôn mặt Bạch Chỉ đỏ bừng.
Phó Tây Phán chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn em đã chăm sóc cho nó tốt như vậy, sau này hãy để cho anh được chăm sóc cho em.”
“Phó Tây Phán…”
Bạch Chỉ còn chưa nói xong, phía sau lưng đã truyền đến một tiếng ho khụ.
Hai người hoảng hốt quay đầu thì thấy cha Bạch đang đứng ở cửa tiểu khu.
Ông thở dài một hơi, nói: “Vào đi. Có việc gì vào nhà rồi nói, đừng có tỉ tê ở chỗ này, quá mất mặt.”
Phó Tây Phán nhấc đồ vật được đặt một bên lên, bước nhanh lên lầu.
Mặt Bạch Chỉ đỏ lựng, nắm góc áo của anh, chậm chạp lủi thủi theo sau.
Trên bàn cơm, Bạch Chỉ còn lo lắng hơn so với Phó Tây Phán. Cô căng thẳng nhìn cha Bạch đang vui vẻ trò chuyện cùng anh.
Cha Bạch lấy ra một chai rượu vô cùng trân quý, rót cho Phó Tây Phán một ly.
Mày Phó Tây Phán nhíu chặt lại, vừa định từ chối thì cha Bạch đã lập tức nói: “Cái này là chai rượu ngon trân quý nhiều năm của chú, nếu không phải nó nói muốn đưa bạn trai về nhà, không thì cũng không nỡ lấy ra đâu.”
Nghe ông nói như vậy, Phó Tây Phán nuốt nước miếng, căng da đầu uống với cha Bạch ba ly.
Chỉ tiếc, tửu lượng anh có hạn, uống xong ba ly liền mặt đỏ đầu váng mắt hoa, nằm bò ra trên bàn.
Sau đó, cho dù cha Bạch có hỏi cái gì, tuy lời nói của anh có hơi nhè nhè nhưng tất cả đều trả lời vô cùng chi tiết, thật thà đến nỗi mật mã thẻ ngân hàng cũng nói ra.
Bạch Chỉ bất lực đỡ trán, đẩy đẩy Phó Tây Phán: “Được rồi, đừng nói nữa.”
“Ừm…” Phó Tây Phán xua xua tay, tiếp tục nói: “Không được, để anh nói. Con thích Bạch Chỉ, rất thích cô ấy, nhưng vì cái gì cô ấy không thể thích con nhiều thêm một chút.”
Lời nói mớ của anh khiến Bạch Chỉ và cha Bạch đều ngượng, chỉ có mẹ Bạch ngồi một bên là che miệng cười trộm.
Cha Bạch ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ nói miệng thích thì làm được gì? Về sau việc nhà liệu anh có làm được không?”
Câu ông nói bị Phó Tây Phán nghe thấy, anh chống tay lên bàn, nghiêm túc trả lời: “Dạ được. Tiền lương sẽ đưa hết cho cô ấy, việc nhà cũng để con làm. Chỉ cần cô ấy ở bên con, việc gì con cũng sẽ làm.”
Mặt Bạch Chỉ đỏ như sắp nhỏ ra máu, bèn gắp một miếng thịt chắn miệng anh lại: “Anh nói ít thôi.”
Mẹ Bạch thấy anh say thành cái dạng này nên đề nghị: “Hôm nay dừng ở đây được rồi, để thằng bé ngủ trong thư phòng, mẹ đi trải giường.”
Bạch Chỉ sợ anh lại phun tiếp mấy lời linh tinh, nhanh chóng chạy đến đỡ anh vào phòng.
Chờ cô đi ra, cha Bạch đã ngồi trên ghế sofa, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cha, có chuyện gì vậy? Cha không vừa lòng với anh ấy sao?”
“Cũng không phải. Cha có cái gì mà không hài lòng đâu. Thằng bé là con trai viện trưởng, lại đẹp trai, công việc ổn định, nhìn dáng vẻ đối với con cũng rất tốt, cha còn có thể nói cái gì.”
Bạch Chỉ rót một ly trà, đưa đến trước mặt ông: “Vậy sao cha còn bày ra biểu tình nghiêm trọng như vậy?”
“Con gái có lẽ sắp gả cho người khác, cha thương cảm một chút cũng không được sao?”
“Ách, ai nói con sẽ lấy anh ấy đâu.”
“Không gả cho nó, vậy vừa nãy trước cửa hai đứa đang làm cái gì?”
“Thôi cha đừng nói nữa.”
Cha Bạch vỗ vỗ cái miệng mình: “Được được, cha không nói nữa là được chứ gì.”