Phó Tây Phán và bác sĩ Cao đều là bác sĩ khoa ngoại có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa hôm qua Z huyện đã điều tới thêm vài vị bác sĩ, sau khi bọn họ tới đã đi vào trạng thái rất nhanh, hoàn thành công việc cứu trợ trước khi xe tình nguyện tới đón.
Khi họ trở về không bị mắc mưa, cả đường thuận lợi.
Nhưng lúc đi tới một đoạn ngã rẽ thì bánh xe bỗng nhiên bị sụp xuống vũng bùn.
Trên xe ngoại trừ tài xế, tất cả mọi người đều đi xuống đẩy.
Chỉ tiếc là dù bọn họ có kéo, đẩy hay cố gắng nhấc thế nào thì bánh xe vẫn hãm trong vũng bùn không chịu nhúc nhích.
Trời dần tối, ở cái nơi trước không thôn sau không tiệm, đường núi lại lầy lội như vậy mọi người cũng khó tránh khỏi trở nên sốt ruột.
Đội trưởng đội tình nguyện trấn an hai đội viên trẻ trong đội, bình tĩnh nói: “Ngày mai vẫn sẽ có xe vật tư đi qua đây, chỉ cần chờ đến lúc đó là ổn rồi. Trời tối rồi, bên ngoài không an toàn, mọi người vẫn nên lên xe đợi đi.”
Mọi người quay trở lại xe.
Phó Tây Phán ngồi ở hàng ghế cuối, anh lấy chiếc ví trong túi ra, bên trong có để hình chụp chung của anh và Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ mặc một chiếc váy hoa, nép vào người anh tươi cười rạng rỡ.
Bác sĩ Cao ngồi bên cạnh liếc thấy bèn tò mò hỏi: “Bác sĩ Phó, bạn gái xinh đẹp thế chắc lúc trước cua không dễ nhỉ?”
Phó Tây Phán cười khẽ, thở dài: “Phải. Vô cùng khó theo đuổi luôn. Vất vả lắm.”
Một tình nguyện viên ngồi dãy trên không biết Bạch Chỉ, quay đầu lại trêu ghẹo: “Thật hay giả đấy? Bác sĩ Phó, tôi cho rằng với nhan sắc của anh thì chỉ cần móc tay một cái là các em gái lập tức sà vào lòng ngay ấy chứ, nghe anh nói vậy lòng tôi dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Bác sĩ Cao cướp lời Phó Tây Phán: “Bạn gái cậu ấy cũng làm chung bệnh viện với chúng tôi đấy, thật sự rất xinh, không hề thua kém mấy ngôi sao trên TV đâu nhé. nếu có cơ hội gặp mặt, cậu sẽ biết cậu ấy nói có thật hay không ngay.”
Mượn đề tài này, mấy cái máy hát hình người như được khởi động, câu được câu không buôn chuyện với nhau rôm rả.
Nhờ nói chuyện phiếm mà bầu không khí nặng nề bên trong xe trở nên vui vẻ hơn hẳn, mọi người đều ném nỗi lo chờ đợi cứu viện ra sau đầu.
Nhưng khi hạt mưa đánh vào cửa kính và trên nóc xe phát ra tiếng vang dày đặc, thì bọn họ lập tức lại lâm vào trầm mặc.
Giờ phút này mà trời đổ mưa to, mọi người đều rõ ràng điều này có ý nghĩa gì.
Nơi này ở giữa Z huyện và Thanh Tuyết huyện, nếu muốn tìm người cứu phải đi một đoạn đường rất dài, bây giờ trời vừa tối lại vừa gặp mưa, càng thêm không có khả năng.
Mấy ngày trước, cũng là ở đường núi này, cũng là một ngày mưa lớn, xe của nhóm tình nguyện viên cũng mắc kẹt vũng lầy, bảy người trên xe toàn bộ gặp nạn.
Tài xế hoảng loạn khởi động xe, thử lại vài lần nhưng xe vẫn không nhúc nhích.
Ông đập mạnh lên còi ô tô, phát ra tiếng còi dài tuyệt vọng, vang vọng khắp núi.
Bỗng ngay sau đó, ở phía xa lại truyền đến tiếng còi xe tương tự.
Phó Tây Phán dựng lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Chờ một chút, mọi người nghe xem!”
Một tình nguyện viên nói: “Là tiếng còi xe.”
“Không phải!” Bác sĩ Cao phủ nhận: “Nghe lại cẩn thận đi, âm thanh đứt quãng.”
Đội trưởng đội tình nguyện vỗ vỗ tài xế: “Tiếp tục ấn còi. Bật cả đèn xe nữa.”
Lúc này mưa đến tối trời, phía cuối đường núi đen tối có một luồng ánh sáng chớp tắt đáp lại bọn họ.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe đang chạy về phía này.
Đội trưởng mở cửa xe nhảy ra ngoài, một chân dẫm vào trong nước, nước mưa hoà với nước bùn chưa cao qua cổ chân ông.
Ông chạy đến chỗ đầu xe, đứng giữa ánh đèn sáng choang, giơ hai tay thật cao múa may, ý bảo chiếc xe kia đừng đi tới nữa, kẻo bị lọt vào vũng lầy.
Chiếc xe bên kia ngừng lại ngay, sau đó có một thanh niên nhảy xuống vội vã chạy qua bên này, sau khi thì thầm với đội trưởng vài câu lại vội vàng chạy về.
Đội trưởng mở cửa trở lại trong xe, thần sắc tối tăm, nói không ra tiếng: “Có một chiếc xe tình nguyện ở phía trước, nhưng chỉ có bốn chỗ.”
Bảy người trong xe hai mặt nhìn nhau, không khí còn nặng nề hơn lúc chờ đợi cứu viện.
Nhưng mà, thời gian không đợi ai cả, đội trưởng dẫn đầu mở miệng: “Tôi ở lại.”
Tài xế cũng nói: “Tôi cũng vậy.”
Bác sĩ Cao thấy Phó Tây Phán sắp mở miệng thì lập tức cướp lời: “Bác sĩ Phó, cậu đi trước đi. Anh ở lại.”
“Nhưng……”
Phó Tây Phán hơi nghi hoặc, anh so với bác sĩ Cao thì tuổi trẻ hơn thể lực tốt hơn, nên ở lại mới đúng.
Bác sĩ Cao lắc đầu: “Cậu từ thành phố A đến chi viện cho bọn anh, bọn anh cảm ơn còn không kịp, sao có thể để cậu mạo hiểm. Hơn nữa, không phải anh đã nói sẽ che chở cho cậu, nhất định để cậu nguyên vẹn trở về hay sao. Đi đi. Cô ấy vẫn đang đợi cậu đấy.”
Chỉ một câu này, lập tức đánh tan do dự của Phó Tây Phán.
Chiếc nhẫn đeo trên cổ dán vào da thịt trước ngực, lây nhiễm nhiệt độ cơ thể anh, mang theo hy vọng của Bạch Chỉ, khiến anh cảm thấy lồng ngực nóng lên.
Bác sĩ Cao kéo cửa xe đẩy anh xuống.
Một tình nguyện viên kéo Phó Tây Phán chạy qua xe cứu viện.
Mãi cho đến lúc ngồi lên xe anh vẫn còn ngây ngốc.
Anh ngồi ở hàng ghế cuối, quay đầu lại, mưa lớn nhanh chóng chôn vùi tầm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở xa xa vẫn có ánh sáng lập loè đến tĩnh mịch đưa tiễn bọn họ.
Anh xoay người, che miệng, nhịn xuống đau đớn trong lòng.
**
Khi xe chạy khỏi huyện Thanh Tuyết thì mưa đã ngừng, vài người trên xe thoáng thả lỏng xuống.
Mấy tình nguyện viên cúi đầu chắp tay tạo hình chữ thập, không ngừng cầu nguyện ba người ở lại chờ cứu viện bình an vô sự.
Cuối cùng cũng tới nơi, Phó Tây Phán xuống xe cùng mọi người.
Tài xế thì lập tức quay xe chạy trở về chỗ đường núi Z huyện.
Phó Tây Phán cúi đầu, dẫm lên vũng nước không sâu không cạn, từng bước trở về bệnh viện.
Đi được vài bước, Bạch Chỉ vẫn luôn chờ ở cửa chạy như bay đến, nhào vào lòng anh.
“Phó Tây Phán!”
“Ừm. Anh về rồi.”
Phó Tây Phán giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Hai người cùng nhau trở về phòng.
Anh ngồi cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu lên người anh tựa như phủ một tầng sa mỏng, che đi tâm trạng u uất trong lòng.
Bạch Chỉ đứng bên cạnh, cầm khăn lông giúp anh lau tóc bị nước mưa xối ướt.
Lúc nãy vội vàng quá lúc này cô mới nhớ tới hỏi: “Bác sĩ Cao đâu?”
Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, Phó Tây Phán vẫn luôn trầm mặc đột nhiên ôm chầm lấy cô.
Dựa đầu vào eo cô, run rẩy mở miệng: “Xe của bọn anh bị mắc lầy không thể khởi động được, anh trở về bằng một chiếc xe tình nguyện khác, nhưng xe chỉ có bốn chỗ, cho nên……”
“Được rồi, được rồi.” Bạch Chỉ cắt ngang lời anh, ôm chặt đầu anh hơn: “Em thấy xe đã quay trở lại rồi, Bác sĩ Cao bọn họ sẽ không sao đâu.”
Phó Tây Phán hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ hoe nhìn cô, đôi mắt không tiêu cự tràn đầy bất lực: “Nếu……”
Mấy ngày này, mỗi giây phút bọn họ đều trải qua hoặc chứng kiến sinh ly tử biệt, cho nên giờ phút này Bạch Chỉ không thốt ra nổi lời nói dối an ủi anh nữa.
Cô dường như cam chịu với ý nghĩ của anh, nói: “Nếu thật sự có chuyện gì, vậy anh càng phải tỉnh táo lên, công việc của bác sĩ Cao còn cần anh tiếp nhận.”
“Ừm.”
Phó Tây Phán lên tiếng, biểu tình càng thêm bi thương.
Bạch Chỉ đưa tay, dùng ngón cái lau nước trên khóe mắt anh: “Đừng nghĩ nữa.”
Bạch Chỉ bưng chậu nước bẩn đi ra ngoài, còn lại Phó Tây Phán tiếp tục ngồi bên giường thẫn thờ.
Bỗng nhiên, giường lay động kịch liệt.
Bạch Chỉ đánh rơi chậu nước xuống đất, nước văng tung tóe.
Cô kéo một mảnh vải không biết ai ném ngoài hành lang, nhanh chóng lau vũng nước.
Sau đó vòng trở về phòng, hét lên với Phó Tây Phán còn đang ngẩng người: “Dư chấn, mau đi giúp đỡ!”
Hai chữ “Dư chấn” này đối với người trong bệnh viện mà nói giống như một cái nút tua nhanh vậy, ấn xuống một cái, mọi người lập tức hành động.
Các bác sĩ nhanh chóng chạy đến giường các bệnh nhân bị thương ở chân, cõng họ chạy tới sân thể dục.
Còn các bệnh nhân bị thương nặng đều được sắp xếp chung một phòng, các y tá đẩy giường bệnh chạy ra ngoài.
Dư chấn lần này dữ dội khác thường.
Bệnh viện dã chiến này vốn là xây tạm từ một trường học.
Trường học này hai bên là hai dãy phòng học, ở giữa là hành lang dài.
Bên trái là dãy phòng học đã xây lâu năm, còn bên phải là khu mở rộng thêm sau này, tương đối chắc chắn.
Đầu tiên là trải qua động đất, sau đó lại liên tiếp vài lần dư chấn, dãy phòng học cũ đã có mấy chỗ mặt tường nứt ra hố lớn.
Tuy rằng bọn họ đã chuyển hết bệnh nhân đến khu phòng học mới, nhưng theo sự đẩy mạnh công tác cứu viện, mỗi ngày đều có bệnh nhân mới được đưa vào.
Cuối cùng vẫn phải sử dụng tầng trệt của dãy phòng học cũ cho những bệnh nhân bị thương nhẹ.
Dãy phòng cũ đã trải qua bao mùa mưa gió nào còn có thể chịu nổi dư chấn mạnh đến thế, trần nhà đong đưa kịch liệt như sắp sụp xuống.
Đất đá rơi xuống khiến các bệnh nhân đang trật tự rút lui bỗng trở nên hỗn loạn.
Trưởng khoa cõng một bệnh chạy ra ngoài, vừa chạy vừa không ngừng hô to ‘Đừng hoảng hốt’.
Nhưng thực tế lại không có hiệu quả mấy.
Nhóm bệnh nhân không ít người tận mắt nhìn thấy người thân, bạn bè, người yêu của mình bị chôn vùi, tâm lý đang trong lúc yếu ớt mẫn cảm làm sao chịu nổi kinh động như vậy, tất cả loạn hết cả lên.
Bạch Chỉ cùng vài y tá hợp sức đưa những người bị thương nặng ra bên ngoài.
Lúc cô chạy về dãy phòng cũ cứu người, quay đầu lại nhìn lướt qua chỗ người bệnh ở sân thể dục, thì phát hiện hình như bé gái giường số 3 còn chưa chạy ra.
Không đúng, bé gái kia chỉ bị thương ngoài da, đi lại bình thường, vậy tại sao vẫn chưa chạy ra.
Một dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, Bạch Chỉ chạy tới hướng phòng bệnh của cô bé ấy.
Lúc cô chạy tới nơi thì thấy bên trong phòng giường bệnh quay bảy chỉ tám, nhìn là biết do bệnh nhân lúc chạy tán loạn mà thành.
Do ánh đèn ít ỏi nên chỉ có thể nhờ ánh trăng chiếu xuống soi rọi căn phòng.
Bạch Chỉ lấy đèn pin ra lia khắp nơi, lại kêu tên bé gái mấy lần.
Bỗng một âm thanh mỏng manh dưới gầm giường truyền đến: “Chị ơi……”
Bạch Chỉ cúi xuống, đèn pin đảo qua, phát hiện ra bé gái, lập tức đưa tay ra nôn nóng nói: “Đừng ở đó nữa! Đi ra mau nào!”