Tính cách thất thường của Hạ Thiên Lưu khiến cô
chau mày khó chịu. Anh bước chân trần trên nền nhà giá lạnh. Sau đó,
khom người xuống, tiện tay nhặt cái lư hương bị cô tức giận đạp đổ
lên, mặc kệ đám tàn hương vương vãi khắp mặt đất, mùi hương vẫn
phảng phất khắp căn phòng. Anh quay đầu lại nhìn cô, nụ cười mỉa mai,
khiêu khích vẫn hiện rõ trên khóe môi. Anh cười cô phút trước còn nổi
giận, đá lư hương trước mặt anh mà phút sau đã cuối đầu hạ giọng
nói với anh, cô hối hận rồi.
Ngốc nghếch! Vô cùng ngốc nghếch!Cô nhẫn nhục
kìm nén. Vì đại cục không nên so đo với đồ trẻ con. Nghĩ vậy, cô vờ
như không nhìn thấy gì, không nói nữa lời, chỉ đi theo anh quay về
phòng.
“Cần chuẩn bị thứ gì không?” Một
câu hỏi không có chút chuyên nghiệp thoát ra từ miệng cô, đổi lại là
sự nhăn mặt, nghi ngờ của anh. Có vẻ như anh hoàn toàn không hiểu cô
đang nói gì.
“Tôi nói… chẳng phải anh muốn làm
phép sao? Lẽ nào không cần đồ cúng tế, bàn làm lễ, ý… hay là tranh
bát quái, kiếm gỗ gì đó, hoặc cả đầu lợn nữa?” Cô tự cho rằng
mình rất chuyên nghiệp nhắc nhở anh nhưng chỉ thấy anh cau mày, hoàn
toàn mơ màng, chẳng thèm để ý đến những đề nghị của cô, chỉ đem
chiếc lư hương trong tay đặt lên bàn.
“Nhưng mà, có một thứ bắt buộc
phải có.” Được cô nhắc nhở, anh khẽ mỉm cười vì sực nhớ ra điều
gì.
“Thứ gì?”
“Nước.” Anh cử động hai ngón tay
dài, khẽ đẩy chiếc ấm trà dáng cổ trên bàn, xích lại gần chiếc lư
hương. Bị anh xê dịch, mấy giọt nước từ vòi ấm trào ra ngoài, rơi
xuống mặt bàn. Ngón tay anh chấm chấm vào mấy giọt nước, rồi kéo
lấy chiếc ghế cạnh đó, ung dung ngồi xuống, không hề bày các trận
đồ cổ quái như cô tưởng tượng, thậm chí còn điềm nhiên bật chiếc
bật lửa trong tay đánh “tạch” một cái.
Cô bị điểm sáng bất ngờ của chiếc bật lửa
làm cho giật nảy, nhìn anh mân mê tờ khế ước nhàu nát, đưa lại gần
ngọn lửa. “Anh… anh muốn muốn làm gì?”
“Con người, luôn luôn hối hận.
Nhưng nếu đã làm khế ước với Trời rồi, thì không cho phép cô hối
hận nữa.” Anh từ từ quay đi, hướng về khong trống trước mặt. “Đốt tờ
khế ước này rồi, lời giao ước mới ứng nghiệm.”
“Hóa ra… phải đốt nó đi.” Cô cười
khổ. “Tôi cứ tưởng, có tờ giấy đó là được. Chẳng trách hoàn toàn
không linh nghiệm.” Cô còn tưởng rằng đó chỉ là cách bố cô an ủi cô
chứ hoàn toàn không hề có hiệu quả. Hóa ra, mấu chốt nằm ở đây.
“Nếu không, cô cho rằng ông Trời
sẽ phải đối phó thế nào với người chuyên lật lọng như cô?” Mí mắt
anh hơi rủ xuống, chuyện hệ trọng như vậy mà qua miệng anh chẳng khác
nào câu chuyện cười dành cho trẻ con. Anh thản nhiên đưa tờ giấy lại
gần ngọn lửa xanh, góc tờ giấy vừa chạm vào lửa đã nhanh chóng
cháy.
Mùi giấy hòa quyện với mùi tàn hương vẫn
phảng phất khắp phòng bay vào mũi cô. Nhìn anh giống như đang thiêu
hủy một tờ giấy bỏ đi vậy. Cuối cùng anh vứt tờ khế ước vẫn đang
cháy rực, thiêu đốt cả trái tim chất đầy cảm giác tội lỗi và hy
vọng của cô vào lư hương, lại bình thản ngồi trên ghế như không có
chuyện gì xảy ra. Ánh mắt chỉ liếc qua chiếc lư hương vẫn đang cháy
rồi dừng lại tại ấm trà vừa rồi anh di chuyển.
Anh đang thăm dò cô? Tại sao anh phải thăm dò cô
cơ chứ? Anh cố ý đẩy chiếc ấm trà kia đến bên cạnh lư hương, hai thứ
đạo cụ không thể thiếu được. Chỉ cần đợi cô hối hận, chỉ cần đợi
cô không thể chịu đựng nổi nỗi giằng xé của sự hối hận, không chấp
nhận được việc lấy cắp nhân duyên của người khác để thỏa mãn sự
ích kỷ của riêng mình, không chịu nổi sự u buồn không nói thành lời
và chạy đến tóm lấy cái ấm trà, dập tắt ngọn lửa trong lư hương.
Cuối cùng trở thành kẻ bội ước với cả ông Trời. Thế là, anh có đủ
lý do để nhạo báng cô. Anh sẽ cười nhạt rồi nói cô hoàn toàn hết
thuốc chữa rồi. Lúc đó cô sẽ tự biến mình thành trò cười.
Đây không phải là lúc để ngang bướng. Cô hiểu
rõ điều này hơn ai hết. Nhưng ánh mắt như thể nhìn thấu tâm can của
anh khiến cánh tay cô không nhấc lên nổi, hai bàn tay nắm chặt lấy
nhau, các ngón tay nổi cả đường gân xanh lét, móng tay bấm vào lòng
bàn tay, cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay chạy khắp toàn thân. Mắt
cô mở trừng trừng nhìn tờ giấy đang dần bị ngọn lửa nuốt chửng, từ
trắng chuyển sang vàng, từ vàng biến thành đen, cuối cùng thành đống
tro tàn, bay lơ phơ trong không khí, rồi lại rớt xuống đáy lư hương.
Những tiếng lèo xèo khe khẽ như bị dội trở lại, từng tiếng, từng
tiếng muốn đâm thủng lỗ tai cô.
Cô bịt tai lại, vừa quay người đi thì một tiếng
nấc không cẩn thận bật ra, cô vội vàng cắn chặt môi, rồi lao ra khỏi
phòng, không kịp thay dép đi trong nhà đã chạy thẳng ra cửa lớn…
“…” Anh kéo tay áo lên,
nhìn tờ giấy giấu trong đó và cười nhạt.
“Bố, bố đừng cười quái dị như
vậy nữa được không? Ngoài trời đang mưa to, sấm sét đùng đoàng, con
sợ lắm.”
“Để đề phòng ngộ nhỡ.”
“Bao cao su?”
“…”
“Ý…con nói nhầm… con đi làm bài
tập đây.”
…
Tả Gian Lăng thong thả từ trên cầu thang của
bệnh viện bước xuống, nhìn Hồ Bất Động cả người ướt như chuột lột,
đang đứng trước cửa nghi ngờ. Cánh cửa đó “nhờ có” sự xuất hiện
của cô mà không sao khép lại được, hễ vừa khép vào lại bật tung ra,
gió từ bên ngoài thổi vào lạnh buốt. Đôi giày da bệt, đế giày của
Tả Gian Lăng lê trên mặt sàn sáng bóng của bệnh viện phát ra tiếng
“loẹt quẹt”, thu hút sự chú ý của Hồ Bất Động. Cô quay sang, không
có ý đi vào trong, chỉ giơ tay vẫy cô ấy, ra hiệu gọi cô ấy ra ngoài
n
“Sao cậu không lên đó, còn gọi
điện kêu mình xuống làm gì?” Tả Gian Lăng đưa tay vuốt lại mái tóc
dài bị gió thổi tung rồi lại gần cô, nhìn bên ngoài trời vẫn mưa như
trút nước.
“Thời tiết đẹp quá làm tớ bực
cả mình.” Cô cười hì hì, kéo vạt áo lên lau nước mưa dính trên mặt,
nhoẻn cười gượng gạo.
“Anh ấy không sao. Không chết được
đâu. Chỉ bị thương nhẹ thôi, cánh tay phải bó bột, mấy ngày sau là
tháo được rồi.” Tả Gian Lăng dựa lưng vào tường, nhìn bầu trời đêm
tối om. “Hai người… làm việc gì có lỗi với mình hả?”
“…” Bàn tay đang lau nước
mưa của cô khựng lại nhưng chỉ sau mấy giây lại trở về trạng thái ban
đầu.
“Có phải thế không?” Giọng Tả
Gian Lăng đều đều, không hiểu đang vui hay giận nhưng mỗi chữ đều như
rít qua kẽ răng. “Cho nên, hai người mới bị trừng phạt, anh ấy lại
gặp xui xẻo rồi? Phải vậy không?”
“Nếu anh ấy không sao, vậy mình
về trước đây.” Cô trở lại màn mưa, trong chốc lát bao nhiêu công sức
lau nước mưa vừa rồi trở nên uổng phí.
“Sao lại vội vã bỏ trốn vậy?
Cảm thấy có lỗi với mình, bối rối phải không? Mình cho phép cậu lên
thăm bạn trai mình cơ mà. Đối với bạn bè, mình luôn rất rộng lượng,
cậu lại chột dạ cái gì chứ?” Cô lạnh lùng đứng đó, giương mắt nhìn
Hồ Bất Động chạy ra ngoài màn mưa mà không hề đưa tay ra kéo lại.
“Vụng trộm sau lưng mình thú vị
lắm phải không? Để mình nghĩ xem, hai người bắt đầu lén lén lút lút
với nhau từ khi nào, còn giấu giếm mình làm những gì? Bây giờ cháy
nhà ra mặt chuột còn làm bộ áy náy, hổ thẹn. Đúng là giả tạo!”
Giọng cô ấy từ đầu đến cuối không đổi, thản nhiên mà đanh thép khiến
người ta nghe thấy mà quên cả thanh minh. “Mình có cho cậu cơ hội,
mình đã nói, để cậu thổ lộ trước. Mình không hối hận, chính là
cậu không biết nắm giữ cơ hội, bây giờ hối hận thì có ích gì?”
“…”
“Cậu ấy à, thực sự khiến người
ta chán ghét. Nếu muốn ích kỷ, thì hãy ích kỷ cho trót. Chẳng lẽ
đến chuyện đơn giản như thế mà cậu cũng không làm cho ra hồn sao?”
“Cậu nghĩ mình không muốn sao? Ai
muốn giả vờ không ích kỷ, giả vờ vĩ đại chứ? Cậu nghĩ vì sao mình
không thổ lộ? Thổ lộ rồi, anh ấy sẽ giống như bây giờ nằm trong bệnh
viện, hoặc thậm chí sang thế giới bên kia thì sao? Người giả vờ vĩ
đại chính là cậu. Cậu biết rõ mình không thể thổ lộ, cũng sẽ không
thổ lộ mới nói với mình mấy cái lời đó. Cậu mới là người quá
đáng! Ở bên cạnh anh ấy rồi, sao hai người không biến mất khỏi mắt
mình? Ai cần cậu giả vờ làm chị em tốt chứ, ai cần cậu giả vờ vĩ
đại chứ?” Cô đứng trong mưa, nước mưa xối xả tạt vào người, đôi mắt
đỏ hoe không ngừng chớp, nước mưa trên mặt cô ròng ròng chảy xuống.
“Đúng, là mình ích kỷ. Mình nói thẳng, tại mình không nghĩ đến
tình bạn với cậu và bỏ ngoài tai những lời của anh ấy. Nhưng mà…
anh ấy đã nhận lời làm bạn trai của cậu, mình sẽ… mình sẽ… dù gì…
từ nay về sau, anh ấy cũng sẽ không gặp xui xẻo nữa…”
“Từ nay về sau, anh ấy cũng sẽ
không gặp xui xẻo nữa? Cậu nói vậy là sao?” Tả Gian Lăng cau mày,
bước xuống thềm hai bước. “Cậu dùng rồi? Cái phương pháp cậu đã
từng nói đó? Chẳng phải cậu nói là không có tác dụng sao?”
“Chỉ là chưa làm đúng cách mà
thôi. Lần này, mình sẽ không hối hận, từ nay về sau, anh ấy sẽ không
gặp xui xẻo.”
Cô kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Tả Gian Lăng,
tràn đầy dũng cảm, bất khuất. Nhưng kỳ thực, đến chính bản thân
mình, cô cũng chẳng thuyết phục nổi. Nếu thực sự cô không sợ, việc
gì cô phải đứng như trời trồng ở đây? Cô nên ngáp dài và leo lên
giường đi ngủ, việc gì phải ở đây hứng nước mưa khổ sở thế này?
“Cậu đúng là ngốc!” Cô khẽ than
thở. Hồ Bất Động đã quay người bỏ đi. Cô lại thở dài. “Cậu cho rằng
Nhất Nhị vì sao lại nhận lời làm bạn trai mình? Đồ ngốc!”
Hồ Bất Động giẫm trên đôi dép đã biến thành
thuyền nước của mình, thất thểu quay về. Tia chớp lóe sáng trên bầu
trời đêm, một cô gái lê đôi dép lếch thếch đi trong mưa, nom thật kì
quặc! Nhìn xuống ngón chân mình, đến bản thân cô cũng tự cảm thấy
xấu hổ. Đột nhiên, có tiếng phanh xe vang lên, cô dừng lại, thấy Huỳnh
Nhất Nhất tay cầm chiếc ô, từ trên xe bước xuống, nhăn mặt nói với
người lái xe gì đó, rồi còn co chân đá vào cửa xe hai cái, mới quay
người đi về phía cô.
“Ủa? Bất Động? Sao em… không mang
theo ô, còn đi dép lê chạy ra ngoài thế kia?” Huỳnh Nhất Nhất vừa quay
người lại thì bắt gặp cô, nhất thời đứng ngây ra một chút.
Cô cũng thuận theo ánh mắt của anh nhìn lên
đồng hồ, chợt hiểu ra điều gì đó nhưng lại không muốn thừa nhận,
liền bỏ đi tắm rửa. Rốt cuộc cô không kìm nén được cảm giác chua
xót, chân khựng lại, đưa tay nhặt chiếc gối ôm trên sô pha, ném về
phía cửa phòng Hạ Thiên Lưu. “Ai cần anh giả vờ là người tốt chứ?
Cũng không phải tôi bảo anh đợi cửa, chẳng phải anh không có thời gian
nghe tôi kể lể sao? Tôi không thèm!”
“Bụp”, chiếc gối ôm đập vào cửa
phòng, rơi xuống đất, nằm chỏng chơ ở đó. Cô há hốc mồm ra mà hít
thở, cứ như thể không khí ở đây không đủ vậy. Cánh cửa phòng Hạ
Thiên Lưu vẫn đóng chặt, không hề mở ra. Hít thở mệt rồi, cô ngồi
xổm trên mặt đất, ôm lấy chân khóc lóc. Đây là nhà của cô, cứ coi như
nửa đêm cô lột hết quần áo nhảy múa cũng chẳng sao hết, mặc kệ bọn
họ có ngủ ngon hay không, bây giờ cô chỉ muốn khóc. Bởi vì cô là
người có quyền khóc nhất.
…
“Bố, bố ra ngoài an ủi chị ấy
một chút đi. Chị ấy khóc rất tội nghiệp…”
“Không.” An ủi người khác, trước
nay không phải là sở trường của anh.
“Tại sao vậy
“Cô ta khóc rất khó nghe.” Còn cả
câu “tôi không thèm”, cũng khó nghe không kém.
“Con cũng sợ bị chị ấy dùng gối
ôm ném lắm… nhưng chúng ta cứ giả vờ như không nghe thấy, liệu có vô
tình quá không?”
“Chiều quá hóa hư.” Phụ nữ khóc
lóc cũng giống như trẻ con đòi kẹo, không thể dỗ dành, nếu không,
hậu quả khó lường.
“Bố muốn nói, bố quan tâm đợi
cửa chị Hồ cho nên chị ấy mới hư như vậy. Bởi thế, bây giờ bố phải
đổi cách khác, phải không? Con cảm thấy sẽ chẳng có ai đánh lén chị
ấy đâu.”