“Anh có nói là em muốn đâu.” Anh
miệng nói, mắt liếc cô đầy ấm áp, nở nụ cười rạng rỡ.
“Anh còn muốn xấu xa đến bao
giờ?”
“Làm người xấu cũng khổ lắm đó.
Em động viên anh một chút không được sao?” Anh chậm rãi cài cúc
áo,”nhốt” con thỏ dọa người của mình lại. Nói với cô một câu như
bâng quơ. “Này, tóc của em dài đến vai rồi đấy.”
“Tóc là ba nghìn sợi phiền não.”
Lúc đó, cô mới thực sự thấm thía được ý nghĩa của câu nói này.
Tóc, thực ra chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Cô động lòng với con
thỏ kia rồi. Cô có lỗi với chính cái tên của mình. Tội lỗi…
Con thỏ kia có lẽ là khúc dạo đầu cho cuộc
sống xui xẻo của Huỳnh Nhất Nhị. Không có nó, cuộc sống của anh có
lẽ đã không bận rộn đến thế. Đang mải tránh một vật thể lạ từ trên
trời rơi xuống thì bị ngay một chiếc xe từ “địa ngục” lao ra sát qua
người. Hết trời hại lại tới người hại, anh chỉ biết ngậm ngùi mỉm
cười mà chờ đón những mối “họa vô đơn chí”.
Cho đến một ngày anh bị ướt sũng nước mưa, từ
cảm cúm chuyển thành viêm phổi, phải đưa đi bệnh viện. Nhìn anh nằm
trên giường bệnh, co giật rất dữ dội, cô mới ý thức được đây không
phải chuyện đùa nữa. Xui xẻo không phải trò chơi, mà là một căn
bệnh. Căn bệnh này cô nhất định phải chữa khỏi.
Bằng giá nào cô cũng phải chữa khỏi nó.
“Kính coong, kính coong, kính
coong”.
Chuông cửa liên tiếp kêu lên kéo cô ra khỏi những
giấc mơ đẹp thời thơ ấu. Cô nằm trên giường, từ từ mở mắt, thấy đầu
đau như búa bổ. Mùi thuốc bắc nồng nặc từ chiếc tủ đầu giường bay
vào mũi, cô cựa mình, ngồi dậy, nhìn sang bên đó, bát thuốc đã lạnh
ngắt, cô liền thè lưỡi.
Thời buổi này còn ai uống thuốc bắc để chữa
cảm cúm nữa chứ? Uống hai viên thuốc cảm cúm là được rồi. Cô khoác
lên người chiếc áo, lê cái thân xác mềm rũ, không sức hướng về phía
cửa.
“Kính coong
“Đến đây… khụ… tốt nhất đừng có
là mấy người tiếp thị sản phẩm. Nếu không tôi sẽ cho các người một
trận toát mồ hôi.” Cô vừa khe khẽ làu bàu vừa kiễng chân nhìn qua lỗ
cửa.
Kẻ vừa mới xuất hiện trong giấc mơ giờ đang
đứng trước cửa nhà cô với một cánh tay cuốn băng chằng chịt. Đúng
là cái gã xui xẻo mới bị đâm xe đó. Cô đã ngủ bao lâu? Bây giờ là
mấy giờ? Cô đập tay lên cái đầu vẫn mơ màng, quay cuồng của mình,
lại nhìn ra bên ngoài, một màu tối đen như mực, mưa vẫn như trút
nước.
“Rẹt rẹt”, chiếc điện thoại vứt
trên mặt bàn rung lên, cô giật mình, phát hiện mình đang đứng ngây như
mất hồn. Cô lại gần chiếc bàn cầm chiếc điện thoại lên, nhìn màn
hình, lại ngó về phía cánh cửa, khịt khịt chiếc mũi tắc nghẹt,
chẳng còn phân biệt nổi mùi vị gì nữa trước khi nghe điện.
“A lô….”
“Chẳng trách không dám mở cửa
gặp anh, mới hai ngày không gặp mà em đã thành bà lão như vậy sao?”
Âm thanh trong điện thoại và tiếng nói bên ngoài
cửa đồng thanh cất lên. Tim cô khẽ nhói, một cơn gió lạnh buốt lạnh
lẽ len qua khe cửa thổi vào lòng cô. Hóa ra, cô đã hôn mê hai ngày
rồi, chẳng trách anh đã xuất viện, chẳng trách cô có cảm giác mơ
màng như đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
“Anh biết em rất đáng thương. Em
không cần khụt khịt làm nũng anh vậy đâu.
“Tay của anh không đến mức tàn
phế đấy chứ?”
“Rất khó nói, chưa biết chừng sẽ
để lại di chứng gì đó cả đời, mà hình như bác sĩ ở đó rất thích
cơ thể anh, nửa đêm còn mò đến sờ soạng, trước khi xuất viện, lại
ép anh kí một tờ khế ước bán thân.”
“Khế ước gì?”
“Này, em nên để ý đến việc anh
bị bán mới đúng chứ.” Anh khẽ cười, nói tiếp: “Chính là đợi lúc
anh không may qua đợi thì thi thể sẽ cho anh ta giải phẫu”.
“Chẳng lẽ lại để nó chảy ra hay
sao?” Cô vừa kẹp điện thoại vào cổ vừa đưa tay rút tờ giấy ăn trước
mặt.
“Em mở cửa, anh giúp em lau.”
Cánh tay cô còn chưa rút được tờ giấy ăn thì
đã khựng lại. Cô há miệng để thở. Do cô đang sốt cao nên hơi thở cũng
nóng bỏng. Vừa nuốt miếng nước bọt cô liền nhăn mặt lại vì cổ họng
sưng vù, đau nhói. Cái mũi đang trong tình trạng “trục trặc kỹ thuật”
của cô đột nhiên ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn nhưng chân tay cô
chẳng dám tin tưởng chiếc mũi này nữa, liền tự quyết định cắt đứt
liên lạc với bộ não, thành ra cô đứng trơ trước cửa thế này, hồi lâu
mới mở cửa ra…
Anh dựa bên cửa, một tay vẫn giữ chiếc điện
thoại áp trên tai, quay đầu nhìn cô. Nhìn cánh tay phải bị băng bó
chằng chịt của anh, rồi lại nhìn nụ cười nhăn nhở trên môi anh, cô
không hiểu, tại sao trải qua bao nhiêu xui xẻo do cô mang tới, cả những
áp lực không tên không tuổi mà anh còn cười được? Nếu đổi lại là cô,
cô sẽ bỏ trốn… Thứ tình cảm vớ vẩn này không có cũng chẳng sao.
Chắc chắn cô sẽ làm vậy, bởi vì ngay lúc này đây cô đã muốn bỏ
trốn.
Cô đã tính toán kỹ rồi. Đến cả khế ước nhân
duyên của Nhất Nhất mà cô cũng mặt dày dùng rồi, vậy cô nên tha cho
anh. Cách anh càng xa càng tốt, mà tốt hơn hết là thay lòng đổi dạ,
thích người khác, cũng nhân tiện chuyển cái vận xấu đó sang người
khác. Rất đơn giản mà, chỉ cần cô đem thứ tình cảm rẻ mạt của mình
trao cho người khác thì anh sẽ sống tốt, cô cũng thoải mái… đúng
không?
Đột nhiên, anh nhấc tay phải lên, kéo dài tay
áo, dùng ngón tay kẹp thật chặt, rồi ra hiệu bảo cô lại gần đây. Cô
chưa kịp tránh né, đã bị một bàn tay khác của anh tóm chặt sau gáy.
Khi cô định thần lại thì cánh tay phải bị thương kia đã kéo tay áo,
chẳng mấy chốc giúp cô lau sạch cái mũi bướng bỉnh, không chịu nghe
lời mà cứ chảy nước không ngừng.
“…” Cô cảm thấy thật mất
mặt, nghiêng đầu muốn thoát ra khỏi bàn tay anh. Cô còn nhìn rõ cả
thứ dịch bầy nhầy dính trên ống tay áo sơmi trắng của anh.
Anh hơi chau mày, tỏ ý bảo cô đừng cựa quậy,
hợp tác tốt với anh để cùng làm công tác vệ sinh. Cứ như thể, anh
chẳng thèm để ý cô có chịu hay không, lau mũi cho cô rất vui vẻ…
Nhìn anh say mê như thể chỉ mong nước mũi của cô
chảy ra càng ngày càng nhiều, cô cứ đứng ngây ra. Rồi bất giác hơi
kiễng chân lên, dựa sát vào anh, đưa mũi mình lại gần một chút. Nhưng
chiếc mũi đáng ghét đã phản bội cô. Nó cứ chảy càng lúc càng
nhiều, chỉ muốn được anh lau thật sạch, phớt lờ cảm giác của chủ
nhân
“Này, anh chỉ nói là giúp em lau
nước mũi, thế mà mắt của em cũng xen vào làm gì chứ?”Tay anh hơi
ngừng lại, nhìn cặp mắt cô đang nũng nịu, muốn anh quan tâm.
Cô cắn môi, cố kìm để nước mắt không lăn xuống.
Nhưng vô dụng, thị giác của cô bắt đầu không nghe lời. Mọi thứ trước
mắt cô mờ đi, rồi đến lượt tất cả các giác quan khác đều “trái
lệnh” đại não. Chân cô tiến về phía trước hai bước, tay của cô cũng
không biết liêm sỉ túm lấy áo anh kéo xuống, cuối cùng là cả thân
thể cô. Mấy phút trước thôi, cô còn vùng vằng muốn đẩy anh ra, thế
mà bây giờ cô lại tự đổ vào lòng anh. Cô giống như một nguồn ô
nhiễm, hễ đi đến đâu là để lại những vết tích lem luốc đến đấy và
công cụ chính được sử dụng là nước mắt và nước mũi. Cô muốn con
thỏ ăn thịt kia, dù xui xẻo cũng được, cô muốn ôm nó về nhà nuôi,
nuôi cho nó béo trắng ra.
“Em hết giận rồi chứ? Hử?” Anh
không quan tâm cô đang bôi bẩn trên ngực áo mình. Thậm chí, anh nhấc cô
lên khỏi sàn nhà, để cái chân trần của cô giẫm lên giày của mình,
giữ cho cô đứng vững.
“…” Cô không rảnh để quan
tâm đến anh, bởi còn đang bận ôm chặt lấy cổ anh, khóc nức nở và
bận tìm con thỏ ăn thịt trên ngực anh.
“Anh không cố ý cho em leo cây.” Anh
khom người, khóe miệng ghé sát như sắp dính vào tai cô. “Cho nên…”
Anh hơi khựng lại, khẽ khàng thì thầm.
“Cho nên, em cũng nói cho anh biết,
em chưa dùng… chưa dùng cái phương pháp vớ vẩn kia… được không?”
“…” Cô dính sát nhưng
những lời dịu ngọt kia vừa rót vào tai thì toàn thân cô đã tê cứng
như bị đóng băng.
“Cho nên em cũng nói cho anh,
chuyện chị gái ly hôn, không liên quan gì đến em… được không?”
“…” Bên ngoài trời vẫn
mưa, cô nghe thấy một tiếng sấm rất to.