“Này, cô muốn làm gì vậy? Khốn khiếp,
bản thiếu gia không thích kiểu quần áo buồn nôn như thế này. Nó bó sát vào
người khó chịu vô cùng, cô biết không?” Tiếng phản kháng của Trác Duy Mặc
truyền đến từ căn phòng cạnh phòng làm việc của bà chủ nhưng chẳng thu hút được
sự chú ý của bà ta và Nguyễn Ly ngồi bên ngoài. Người mua kẻ bán sốt ruột ngồi
chờ gã bị Hồ Bất Động lôi vào phòng thay đồ làm cuộc cải cách nh
“Này, cô cầm kéo làm gì thế? Tôi cảnh
cáo cô, tránh xa tôi ra. Này, tại sao cô cứ cầm kéo nhằm xuống phía dưới của
tôi thế?”…. Một tràng tiếng “tách, tách, tách, tách” từ trong phòng thay đồ
vang lên. Bà chủ dường như chẳng quan tâm đến việc mình sắp mất cơ hội bồng
cháu, tỉnh bơ ngáp dài. Thâm chí còn mỉm cười nhìn Nguyễn Ly mà chẳng nghĩ rằng
chuyện xấu trong nhà nên đóng cửa bảo nhau. Trong khi đó, Nguyễn Ly sốt sắng
chờ đợi hàng của mình được đóng gói.
Bụp, bụp, bụp… Những âm thanh long trời lở đất không
ngừng vọng ra từ trong phòng. Lâu sau, tiếp một tiếng “rầm” vang lên, cửa kính
bị đạp thô bạo. Tiếng một anh chàng khó chịu làu bàu:
“Mẹ kiếp! Thứ quái quỷ gì đây không
biết. Bản thiếu gia tuyệt đối không mặc thứ này ra ngoài.”
Nguyễn Ly quay đầu về phía vừa phát ra âm thanh, bắt
gặp một anh chàng đầu tóc rối bù đang tự vò đầu bứt tai, vẻ mặt cực kỳ khó
chịu, vô tình để lộ ra chiếc khuyên tai lấp lánh, tưởng như khiến người khác
chói mắt. Nguyễn Ly nuốt nước bọt, tiếp tục nhìn xuống dưới, cổ anh lộ ra một
khoảng da thịt vô cùng quyễn rũ, kết hợp với sợi dây chuyền hình đầu lâu rờn
rợn. Bộ đồ da đen ôm sát cơ thể, phần eo thắt thêm sợi dây xích bạc. Nhìn anh
bây giờ thực sự bụi bặm, hoang dã. Nguyễn Ly há hốc miệng, vội lướt tiếp xuống
dưới, nhân tiện để xác định xem phần bên dưới của anh ta sau khi được cắt gọt,
tỉa tót lại đã hoàn hảo hay chưa. Một chiếc quần bò sẫm màu rộng thùng thình
chỉ kéo mỗi khóa, chiếc cúc mở phanh, hai ống bị đục khoét nham nhở, nhất là
đầu gối bị khoét thủng hai cái lỗ lớn khá lớn, đầy phóng túng!
“Cô thích? Cô thích kiểu ăn mặc nhố
nhăng này sao?” Trác Duy Mặc “hừ” lạnh lùng, đưa ngón tay đeo mấy chiếc nhẫn
hình đầu lâu lên tự chỉ vào mình. Nháy mắt mà anh đã biến thành gì thế này?
Khốn khiếp! Ăn mặc thế này ra ngoài đường, chi bằng đeo luôn tấm biển “tôi đang
ngứa đòn, mau đến đánh tôi đi.” Nếu mà gặp loại con trai ăn mặc thế này trên
phố, bất luận có quen hay không, anh đều kéo vào góc khuất dạy dỗ một trận.
Không thể để mất mặt cánh đàn ông thế được!
“Sao anh chạy ra đây rồi? Vẫn chưa
xong mà!” Hồ Bất Động từ trong phòng chạy ra, muốn lôi cái gã chẳng chịu hợp
tác kia vào để tiếp tục trang điểm. “Còn khuyên môi, khuyên môi nữa. Anh chưa
xỏ khuyên môi mà”. Cô miệng nói, chân kiễng lên, tay kéo lấy cằm Trác Duy Mặc.
Ngón tay xoa lên môi anh đến nỗi anh hết chịu nổi liền đẩy cô ra.
“Khốn khiếp, đừng động vào tôi!” Nói
xong, anh giơ bàn tay có đeo chiếc nhẫn hình đầu lâu, dùng mu bàn tay lau đôi
môi hồng vừa bị cô nàng kia xâm phạm.
“Này, anh nên hiểu nỗi khổ tâm của tôi
một chút chứ. Tôi trang điểm cho anh như thế này mà nom anh cứ ngượng ngùng, e
dè thế kia. Thật chẳng phù hợp chút nào cả.” Cô ngán ngẩm lắc đầu, hy vọng anh
ta không lamg hỏng thiết kế của mình. Ngày thường, anh ta lưu manh là thế, ngang
ngược là thế mà hôm nay biến đi đâu hết cả rồi. Đây chẳng phải cơ hội tốt nhất
để anh ta phát huy sở trường của mình sao?
“Đúng vậy! Anh phải côn đồ, hung hang
như vừa rồi. Bỏ ngay cái vẻ ngượng ngịu khi bị con gái chạm vào đó đi.” Nguyễn
Ly cũng lườm anh. “Tôi ghét nhất lũ con trai giả bộ trong sáng, hừ! Ẻo lả!”
“Cô nói ai ẻo lả? Khốn khiếp! Môi bản
thiếu gia là dùng để hôn. Xỏ khuyên nỗi gì? Anh ta chau mày, quát lớn. Thật
không thể hiểu nổi con mắt thẩm mỹ của hai cô gái này nữa. Trước giờ anh vẫn là
một gã côn đồ, đâu phải cứ ăn mặc nhố nhăng mới giống bụi đời chứ? Anh xấu xa
nhưng thíc mặc đồ sao cho thoải mái, để tóc sao cho phù hợp. Bây giờ bắt anh
khoát thứ quần áo quỷ quái này khiến anh khó chịu, bức bối vô cùng. Nào dây
chuyền, nhẫn tay, còn cả keo vuốt tóc nữa. Áo da gì mà bó sát lấy cơ thể chẳng
khác gì đồ lót của đám phụ nữ. Khốn khiếp, quần lành lại đi đục rách. Anh mà bị
viêm khớp, ai sẽ chịu trách nhiệm chứ?
“Đúng, anh cứ giứ thái độ này.” Nguyễn
Ly đặc biệt hài lòng với những câu thô lỗ của anh. Cô ta quay sang thấy Hồ Bất
Động vẫn chưa thay đổi chút nào thì không vừa lòng nói: “Cả cô nữa! Bản tiểu
thư cũng mua cô! Làm việc nghiêm túc một chút!”
Hồ Bất Động ấm ức nhìn bà chủ câu lạc bộ, bà ta đang
mỉm cười, ngắm nghía cậu quý tử của mình đầy vui mừng, tán thưởng. Cô lại quay
sang Nguyễn Ly, cô ta đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu. “Tôi chỉ cần cô
làm bộ lẳng lơ là được rồi, mặc cái gì cũng được mà.”
“Vậy cũng được. Này, nhớ phải lẳng lơ
một chút!” Nguyễn Ly lại gần Trác Duy Mặc, trong khi anh chỉ muốn tránh xa cô
gái có vấn đề về tâm thần này một chút. Cô vòng tay khoác tay anh. “Bắt đầu từ
bây giờ, anh chính là bạn trai của tôi.”
“Ai muốn làm bạn…” Tiếng phản kháng
của Trác Duy Mặc còn chưa kịp trôi ra, bà chủ câu lạc bộ đã cầm một bản hợp
đồng, lạnh lùng khua trước mặt anh.
“Nói năng cẩn thận một chút! Không làm
việc cho tốt, mà còn cố ý gây sự thì mẹ sẽ bắt con làm thêm mấy năm nữa đất.
Hừm!” Bà chủ câu lạc bộ gửi đến anh một câu nói và ánh mắt uy hiếp.
“Xì…” Trác Duy Mặc đành nuốt nửa câu
sau vào bụng, mắt trừng lên trắng dã.
Hồ Bất Động thì hợp tác hơn nhiều, cô lập tức đi theo
sau Nguyễn Ly. “Chắc là không tan làm muộn quá chứ? Tôi còn phải về nhà nấu
cơm, trong nhà còn mấy cái miệng đang đợi cơm nữa.”
Nguyễn Ly quay đầu nhìn Hồ Bất Động đang xoa hai tay
vào nhau, mỉm cười rạng rỡ. “Mắt thẩm mỹ của cô cũng không tồi. Bản tiểu thư
không làm khó cô, sẽ cho cô về đúng giờ làm bà nội trợ!”
“He he he he… Cảm ơn đại tiểu thư đã
thông cảm.” Hồ Bất Động cười nhạt. “Vậy… bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi dạy dỗ tên ẻo lả, nhát gan kia!”
Nguyễn Ly khoác chặt tay Trác Duy Mặc đi về phía trước. Trác Duy Mặc bất giác
liếc nhìn đồng hồ, phát hiện mình chỉ cần phải điều chỉnh cho đồng hồ chạy
nhanh lên.
“Dạy dỗ cậu bé Mạn Thôn Thôn kia sao?”
Hồ Bất Động giật khóe miệng, nhớ lại cậu bé đáng thương, run rẩy trong tấm ảnh.
“Đúng vậy!” Nguyễn Ly hít một hơi thật
sâu, giơ thẳng cánh tay còn lại lên trời, hùng hổ tuyên bố: “Bây giờ chúng ta
đến công viên giải trí hẹn hò!”
“Hả? Công … công viên giải trí?” Hồ
Bất Động và Trác Duy Mặc cùng há hốc miệng, đồng thanh kêu lên. Đến nơi đông
vui náo nhiệt đó để dạy dỗ tên nam sinh ẻo lả, bộ dạng đáng thương, thích mặc
váy đỏ khóc thút thút thít thít? Này. Cô ta có nhầm không vậy?
Công viên giải trí….
“Nơi đây thực sự là chốn thiên đường
của tình yêu và hẹn hò chứ không thích hợp để gọi trai bao, càng không thích
hợp để bắt nạt kẻ yếu đuối.” Hồ Bất Động nghĩ bụng. Nhưng Nguyễn Ly đại tiểu
thư lại không thấy vậy, nếu không thì vẻ khiêu khích đã không lộ rõ trên nét
mặt của cô ta thế kia, lại còn sốt ruột gõ mũi giày, một tay kéo Trác Duy Mặc,
mắt nhìn chằm chằm anh chàng đáng thương đang thở hồng hộc vì vừa chạy quá sức.
Lát sau, dường như sợ tiếng thở của mình ồn ào quá, anh ta đưa tay lên bịt mồm.
Nam sinh kia không đến nỗi thấp nhưng vẫn kém Trác Duy
Mặc nửa cái đầu, tóc tai gọn gang, mặc bộ đồng phục màu xám nhạt. Cậu ta hơi
khom người nên không nhìn rõ gương mặt, chỉ cảmậu ta đề phòng dứng ở chỗ cách
Nguyễn Ly một khoảng nhất định.
“Mạn Đồn Đồn! Cậu lại dám đến muộn,.”
Nguyễn Ly cau mày, dữ dằn quát mà chẳng để ý câu nói của mình nghe rất buồn
cười. Cậu ta tên Mạn Thôn Thôn thì đến muộn là điều hiển nhiên.
“Xin… xin lỗi… tiểu thư….” Cậu
ta ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn, tuấn tú.
Đôi mắt to hấp háy đã ướt sũng, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp. Giọng nói nhẫn nhịn
của cậu ta không thể không khiến người khác động lòng trác ẩn. “Tôi đã chạy
nhanh hết sức rồi.”
“Giả vờ đáng thương vừa thôi! Chiều
nay cậu làm gì có tiết, bản tiểu thư đã điều tra rõ rồi, cậu cố ý đến muộn đúng
không?” Không hiểu vì sao nhưng thái độ ngang ngược, vô lý của Nguyễn Ly khiến
ai nhìn vào cũng nghĩ người sai là cô ta.
Thế là, người qua đường không ai không liếc nhìn cô
ta. Bọn họ dùng ánh mắt để lên án cô gái hung hăng, không hề biết lý lẽ này,
nhân tiện cảm thông với anh chàng yếu đuối kia. Và đương nhiên, gã thanh niên
ăn mặc bụi đời đứng bên cạnh cô ta cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì nên bị
ném cho những ánh mắt khinh bỉ. Thậm chí cả cái đuôi phía sau cũng bị họ đánh
đồng tẩy chay.
“Nhưng… nhưng mà, tôi muốn về nhà hỏi
mượn mẹ đồ rồi mới ra ngoài.” Giọng nói của Mạn Đồn Đồn có chút hơi run rẩy,
run đến mức khiến người khác se lòng.
“Rõ ràng là cậu không coi bản tiểu thư
đây ra gì, bắt bản tiểu thư ở đây đợi cậu!” Cô gái ác độc vẫn tiếp tục công
kích.
“Tiểu thư… cô đừng
có tiến lại gần nữa…” Anh chàng đáng thương lùi lại hai bước, duy trì khoảng
cách an toàn.
“Cậu còn dám ghét bỏ bản tiểu thư?”
“Không có, không có, chỉ là… chỉ là
tôi sợ…”
“Còn nói là không có, rõ ràng cậu ghét
bỏ tôi! Cho nên mới đến muộn, cho nên mới trách xa tôi, cho nên cậu cũng không
nhìn, cũng chẳng hỏi người đàn ông bên cạnh tôi.”
“Tại sao tôi thấy càng ngày càng có
nhiều người nhìn tôi? Rõ ràng tôi không nói lời nào mà.” Trác Duy Mặc rầu rĩ
đứng nguyên tại chỗ, chẳng buồn để ý tới vụ cãi cọ trước mặt. À không, nói
chính xác là một người mắng, một người bị mắng. Anh hơi nghiêng đầu về phía
sau, đưa tay che miệng, liếc nhìn Hồ Bất Động đứng sau lưng, thấy cô đang tròn
mắt nhìn người đi đường.
“Tôi còn thảm hơn anh. Thậm chí người
ta còn chẳng thèm khinh bỉ nhìn tôi, xem tôi như vô hình vậy.” Cô vẫn không rời
mắt khỏi dòng người qua lại. Rõ ràng ai nấy đều nhìn bọn họ hai ba lần, tại sao
chẳng thèm nhìn cô lấy một cái vậy? “Tôi cảm thấy, một lát nữa anh sẽ gặp nguy
hiểm đến tính mạng đấy.”
“Nguy hiểm đến tính mạng? Dựa vào cậu
ta?” Trác Duy Mặc nhướn mày, hoàn toàn không cảm thấy năm chữ “nguy hiểm đến
tính mạng” này sẽ ứng nghiệm. Có vụ đánh nhau nào anh chưa từng chứng kiến,
chẳng lẽ lại sợ cái kẻ ẻo lả, gió thổi cũng bay đang sợ hãi phát khóc trước mặt
sao? Hóa ra anh ăn mặc thế này, vẫn chưa phải là việc làm mất mặt cánh đàn ông
nhất. Hừ… núi cao còn có núi cao hơn.
“Anh không cảm thấy ức hiếp kẻ yếu,
bắt nạt người khác, làm điều xấu xa thì sẽ trở thành đối tượng ngứa mắt
“Liên quan gì đến cô chứ?”
“Bây giờ anh chính là…” Cô cẩn thận
chỉ rõ cho anh hiểu, đồng thời tránh xa anh ra một chút. Nhiều khi làm người vô
hình cũng chưa hẳn đã không tốt. Ví dụ như bây giờ, xin hãy quên cô đi! Cô cam
tâm tình nguyện thu vào một góc khuất, bị người ta quên lãng và âm thầm rơi lệ.
“Hai người! Không mau tới giúp tôi dạy
dỗ cậu ta, lại còn ở đó thì thầm, liếc mắt đưa tình với nhau gì chứ?” Nguyễn Ly
một tay kéo Trác Duy Mặc lên phía trước, để anh ta đối diện với Mạn Đồn Đồn
đang sợ hãi đến mức sắp ngã khụy. Hồ Bất Động lùi về phía sau một bước dài,
ngước mắt nhìn làm bộ như không quen biết bọn họ.
Mạn Đồn Đồn khoanh tay che chắn trước ngực, cảnh giác nhìn
bóng đen đang phủ xuống mình, lại chớp chớp cặp mắt đáng thương. Thấy Trác Duy
Mặc chau mày cau có, anh chàng nhút nhát tưởng anh đang muốn đá bay mình. Ôi!
Thật đáng sợ… Nhìn quần áo của anh ta kìa! Lưu manh, đầu gấu... Thật khủng
khiếp!
“Này!”, giọng nói của Trác Duy Mặc
không nhẹ nhàng, thân mật cho lắm khiến Mạn Đồn Đồn càng run như cầy sấy.
Giọng nói của cậu ta rất sợ hãi, dường như chỉ muốn
chạy trốn ngay tưc khắc. Nhưng… thấy Nguyễn Ly đang hằm hằm nhìn mình, cậu chỉ
đành mắm môi đứng nguyên tại chỗ mà run rẩy.
“Mày…”
“Oa! Anh đừng đánh tôi. Tôi biết tôi
sai rồi, lần sau tôi không dám đến muộn nữa. Xin lôi, xin lỗi, xin lỗi!” Mạn
Thôn Thôn vừa ôm đầu vừa xin lỗi rối rít.
Trác Duy Mặc nhìn hai bàn tay vẫn đút trong túi quần,
hoàn toàn không có ý định rút ra của mình, lại nhìn anh chàng sợ hãi đến mức
ngồi thu lu thành đống trước mặt, ngán ngẩm khẽ nhếch miệng. Rồi anh quay sang
nhìn Nguyễn Ly. Cô ta nhìn cái sinh vật đang ngồi xổm cầu xin sự thương xót mà
tức đến nỗi sắp xì khói. Anh nhẹ nhàng nói: “Này, tôi có thể tan ca làm được
chưa? Cậu ta đã bị dọa phát khóc rồi.”
“Mạn Đồn Đồn!” Nguyễn Ly lớn tiếng gọi
rồi sải những bước dài về phía Mạn Đồn Đồn, mặc kệ xung quanh bao nhiêu con mắt
hình viên đạn đang chĩa thẳng vào mình, cô ta co chân toan đá cho cậu ta một
trận. Loại con trai yếu đuối thế này thì có gì đáng thương đâu. Cậu ta bị như
vậy là đáng đời! Lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, ba phải vô dụng,
lại chẳng bao giờ để ý tới cảm nhận của bản tiểu thư. Cô phải giẫm nát cái đầu
bã đậu này cho thiên hạ thái bình, cho ranh giới giữa nam và nữ được phân định
rõ ràng. Đúng! Giẫm nát đầu cậu ta!
“Mẹ nói hôm nay ra đường sẽ gặp tai
nạn đổ máu. Không phải tôi có ý dến muộn, tôi thực sự không cố ý mà.” Mạn Đồn
Đồn lí nhí thanh minh. Một chân của Nguyễn Ly vừa co lên, nghe cậu ta nói thế
thì khựng lại, giữ nguyên tư thế đứng một chân. Trông ngồ ngộ!
“Số mệnh không hợp, chung sống với
nhau ắt sẽ đổ máu”, tiếng cậu ta càng lúc càng yếu ớt. Nguyễn Ly hạ cái chân
đang co lên xuống. Buồn bã cúp mắt.
“Cậu đứng lên đi”, cô ta hạ thấp giọng
điệu, dường như có chút sầu não.
“…”Anh chàng ôm đầu ngòi xổm kia từ từ
ngẩng mặt lên, nhìn cô đề phòng. “Tiểu thư…”
“Số mệnh chúng ta không hợp nhau, đúng
không?”
“Ừ, mẹ tôi nói như thế… hơn nữa…” Cậu
ta cụp đôi mắt vô tội nhìn xuống đất, hình như sắp khóc.
“Hơn nữa bố cậu chỉ là tài xế của bố
tôi, cho nên càng không hợp, đúng không?”
“…” Mạn Đồn Đồn mím chặt môi,
dáng vẻ thật sự rất đáng thương.
“Không sao. Tôi cũng không thèm để mắt
đến cậu. Tôi nói rồi, tôi ghét nhất loại con trai ẻo lả!” Cô nhún vai quay
người đi, không nhìn anh chàng đang ngồi xổm, vẻ đáng thương kia nữa. “Loại con
trai chắng có chút nam tính, còn giả vờ ngoan ngoãn như cậu có gì tốt chứ? Mỗi
lần ở bên cạnh cậu đều là tôi phải làm người xấu bị người khác chửi mắng, tôi
muốn tìm một người xấu xa hơn tôi, bất lương hơn tôi, lưu manh hơn tôi giống
như anh ta kia!” Ngón tay của cô chỉ thẳng vào mặt Trác Duy Mặc đang đứng ngắp
dài chẳng chuyên tâm làm việc.
Trác Duy Mặc bị điểm mặt chỉ tên mà chẳng hiểu gì hết,
anh chớp chớp mắt, tự giơ tay chỉ vào mũi mình. Từ nãy đến giờ, bao nhiêu người
qua đường chỉ trỏ anh còn chưa đủ sao, tại sao bây giờ đến quả lên mềm này cũng
góp vui vậy? Chưa kịp mở miệng cằn nhằn thì Hồ Bất Động đã kéo áo ra hiệu cho
anh tốt nhất đừng nói gì, anh nghi ngờ chau mày nhìn đôi nam nữ trước mặt. Này…
bọn họ đến đâu rồi? Sao lại nhìn anh chằm chằm vậy? Một người thì ánh mắt như
tóe lửa, còn người kia thì nhìn anh ngưỡng mộ.
“Cho nên, hôm nay tôi muốn cậu nhìn
cho kỹ, mẫu đàn ông tô thích là như thế nào? Thứ ẻo lả chỉ biết đến tướng số
với tai họa đổ máu, lúc nào cũng lo xứng hay không thì sẽ chẳng có ai thích
hết! Cậu có nhìn thấy cô gái đang đứng như kẻ ngốc bên kia không? Cô ta cũng
rất thích mẫu con trai như Trác Duy Mặc, đúng không?”
Nói xong, cô ta quay sang Hồ Bất Động đang cau mày
nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
“> Hả?”
Đột nhiên bị nhắc đến, cô đứng ngẩn ra, thấy Trác Duy Mặc cũng ngượng ngập nhìn
đi chỗ khác, đại tiểu thư hung hãn lẫn anh chàng Mạn Đồn Đồn đều đang chờ đợi
câu trả lời của mình, đành miễn cướng đáp: “Ồ… à… thích… thích.”
Trác Duy Mặc có chút không tự nhiên giật giật khóe
môi, ho một tiếng để át giọng nói của cô. Cô nói xong liêng cúi gằm mặt xuống.
“Tiểu thư…”, giọng
nói tủi thân đến cực điểm của cậu ta lại vang lên, Nguyễn Ly nghe thấy thì máu
nóng lại sôi sung sục.
“Cút đi, ai muốn nghe cậu gọi tiểu thư
gì đó? Duy Mặc, chúng ta đi chơi đu quay. Một số người sợ độ cao thì cút sang
một bên, bản tiểu thư không muốn nhường nhịn cậu nữa!”
Cô ta nói xong, liền kéo Trác Duy Mặc đi thẳng đến chỗ
mình muốn đến. Chẳng thèm để ý đến Mạn Đồn Đồn vẫn rúm ró ngồi trên mặt đất.