Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 79: Ngoại truyện 8: Thời gian biểu của Hạ Thiên Lưu



Cô cũng không biết, có phải sau chuyện khiêu vũ kia, anh có gì thay đổi không. Cô chỉ cảm thấy, thời gi¬an biểu của anh tự dưng lại biến thành rất không rõ ràng, ngày về, đêm đi, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn phục vụ của nghề trai bao.

Ban ngày, cô mở cửa định đi học, anh lại cầm chìa khóa đứng ở cửa, đang muốn vào nhà. Sau đó, biểu hiện của anh giống như là khinh bỉ cái người không muốn mà gặp, lạnh tanh nhìn cô một cái, im lặng bước qua cô, đi vào phòng ngủ. Sẩm tối, cô tan học về nhà, đang muốn rút chìa khóa mở cửa thì anh lại nho nhã đóng khuy áo đi ra ngoài, thản nhiên nhìn cô một cái, vẫn chẳng nói lời nào, lướt qua cô rồi đóng cửa lại.

Tình trạng của cô bây giờ rất mơ hồ, cô không biết rốt cuộc là ai có lỗi với ai nhiều hơn. Rõ ràng anh chưa bao giờ biết hai chữ chăm sóc viết như thế nào, lại còn thích chạy ra ngoài tiếp khách, thêm vào đó là cái "lý luận xác thịt" trên tạp chí. Sao nhìn thế nào cũng thấy cô thiệt thòi hơn một chút. Nhưng cô luôn kìm nén trong lòng cái tư tưởng ích kỉ muốn mà không được kia, không dám tùy tiện chạy đi dụ đỗ người khác. Khốn khiếp, nếu như tất cả tội lỗi đều là do cô thì thật đơn giản, chỉ cần đến bên anh, xuống nước năn nỉ: "Đều là em sai, anh bỏ qua cho em đi!", cứ nói cho gãy gọn lưu loát là được rồi. Nhưng bây giờ, cô đang trong một hoàn cảnh vớ vẩn gì thế này, rõ ràng đâu phải một mình cô sai, muốn mở miệng đối tốt với anh, cô không cam tâm.

Xin lỗi? Không xin lỗi?

Vấn đề này cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô, cô lườm cái cô bạn học A đang cầm tờ tạp chí trên tay, dụ dỗ cô, bắt cô nghe cái lý luận dở hơi của cô ta, cái lý luận gọi là "yêu nhau thì dễ, ở cùng mới khó". Cô ta lại vỗ vai một bạn học đang khóc lóc vì gần đây bị thất tình, chỉ bảo cô ấy: "Hai người ở cùng nhau, thói quen sống, bối cảnh sống hoàn toàn không giống nhau, căn bản không có kết quả, đơn giản là giày vò nhau mà thôi, sớm chia tay sẽ sớm đã siêu sinh".

"Mình không muốn chia tay mà! Mình có thể sửa, có thể thỏa hiệp, anh ấy sao lại không cần mình, hu hu, oa oa!" Cô bạn học thất tình hét xong, bắt đầu nằm bò ra bàn nức nở, làm cho Hồ Bất Động nghe cũng cảm thấy được một trận đau lòng.

"Xí, xí, xí, đàn ông làm sao có thể thuận theo trái tim cậu mà thay đổi thói quen sống của anh ta chứ. Anh ta sẽ không bao giờ chú ý đến sở thích của cậu. Nếu thực sự có loại động vật đực biết chăm sóc như vậy, thì đó tuyệt đối không phải là đàn ông!"

Đúng, tuyệt đối không phải là đàn ông, nhưng có khả năng là trai bao, bởi vì đây là nghề nghi

ệp của bọn họ, cầm tiền thì làm việc, đó là điều hiển nhiên.

"Anh ấy chỉ cần thay đổi một chút xíu là được mà!" Cô bạn học thất tình kia nhận tờ giấy do cô bạn học A đưa đến để lau nước mắt nước mũi.

"Quên anh ta đi, mình thấy anh ta căn bản chỉ là muốn lên giường với cậu mà thôi, lại là một gã đàn ông yêu cơ thể."

Cô như bị chiếc gai sắc nhọn, lạnh buốt đâm thẳng vào sống lưng, lừ mắt nhìn bạn học A một cái. Cái chữ "lại" kia của cô ta có ý gì? Bản thân cô ta chẳng phải vừa nhìn thấy tiểu sư thúc nhà cô, liền ôm lấy cốc nước lạnh mà chảy nước miếng ra sao. Thèm muốn xác thịt, cũng đâu chỉ có đàn ông mà thôi.

"Nhìn mình làm gì, có bản lĩnh thì cậu đi xin lỗi anh ta đi, nói với anh ta, em sai rồi, anh bỏ qua cho em nhé, em không để ý đến việc anh chỉ yêu cơ thể em, không để ý đến việc anh có người con gái khác, chỉ cần cuối cùng anh quay về bên cạnh em là rồi!"

"Phần phía sau của câu đó, mình vẫn chưa định nói." Cô cường điệu sự trong sạch của mình, mấy câu nói đối thoại rất "tình nhân" này tuyệt đối sẽ chẳng dẫn tới điều gì tốt đẹp hơn.

"Cậu mà dám nói mấy câu đó thì thật khiến phụ nữ mất mặt, hai người các cậu mang ngẩng đầu lên mà nghe cho rõ đây, đừng có một người thì khóc khóc lóc lóc, một người thì lườm lườm nguýt nguýt như thế. Không có đàn ông thì chết à! Cứ kiêng cữ hai tháng đi, rồi lại nói tiếp."

"…"

"…"

Kết quả, cô và cô bạn học thất tình kia cùng im lặng, không biết phải dạy dỗ cô bạn học A nhiệt tình khuyên người ta chia tay này thế nào. Đàn ông, cái thứ đồ này, khiến bọn họ làm thế nào cũng không thể kiêng cữ được. Bởi vì, trên thế giới có một thức gọi là "dục vọng".

Trả lại cho bạn học A cái câu "em sai rồi, anh bỏ qua cho em đi" kia, bọn họ nhất định sẽ không nói ra khỏi miệng, sẽ nuốt lại trong lòng, không để nó thoát ra ngoài, làm mất mặt phụ nữ.

Cô không biết câu phía sau của bạn học thất tình kia sẽ là thế nào, cô chỉ biết rằng cô và sư thúc nhà cô thật là đen đủi. Trước đó, dù có thế nào, ra khỏi cửa hay đi về nhà, anh vẫn có thể nhìn cô một cái bằng cặp mắt mềm dịu như nước. Còn bây giờ, đã mấy ngày nay, cô đều không biết anh có về nhà hay không. Lư hương đốt ở cạnh phòng khách, bị cô đá lật mấy lần, rồi lại không có bản lĩnh, đem dựng nó lên, đổ tàn hương vào thùng rác. Cô thực sự càng lúc càng không có thuốc chữa nữa rồi. Điểm này tuyệt đối không thể để cho bạn học A biết

Cho đến tận ngày thi cuối cùng, khi cô khoác ba lô đi ra khỏi phòng, đang muốn xỏ giày tới trường, lại nhìn thấy anh đang tựa nghiêng vào sô pha mà ngủ. Cặp chân dài của anh duỗi thẳng trên đất, tay phải gác trên trán, chắn ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, khuy áo sơ mi mới được cởi ra một nửa. Hình như anh đang muốn đi tắm, nhưng lại mệt đến mức không nhấc nổi chân, liền ngủ như vậy.

"Anh rốt cuộc đang gắng sức cái gì chứ?" Cô nhìn anh bộ dạng rất mệt mỏi, "Tốt nhất đừng nói với em, có người khác đã qua mặt anh, làm việc còn tốt hơn anh, anh vì coi trọng cái tôn nghiêm đàn ông chó má gì đó, muốn làm việc tốt hơn nữa, giành lại vị trí VIP của anh".

Giọng nói của cô rất nhỏ, anh nhắm mắt càng chặt hơn, môi hơi hé ra, đều đều thở. Cô quay người, lấy chăn từ trong phòng ra, tiện tay vứt lên người anh. Đến khi cô chuẩn bị ra ngoài, lại vẫn thấy anh ngồi ngủ đẹp đẽ như vậy, chẳng động đậy chút nào. Cô chỉ đành quay trở lại, kéo tấm chăn trên người anh phủ rộng ra, che lên phần ngực vô ý lộ ra của anh. Cô chậm rãi, nhìn lướt cả người anh, cuối cùng dừng lại ở nơi khuôn mặt hình như đang đỏ hồng.

Cô khịt khịt mũi, thứ mùi hoàn toàn không phải mùi hương vốn có của anh xộc vào mũi cô: "Anh… uống rượu?"

Người nằm trên sô pha không trả lời, chỉ khe khẽ động đậy thân người, nghiêng đầu dựa sát vào sô pha, miệng không thoải mái, mím chặt lại, phát ra mấy tiếng rên rỉ không rõ nghĩa, lại thêm mấy phần quyến rũ người ta.

"Này! Anh không say chứ!" Cô gạt bàn tay để trên trán của anh xuống, hiện rõ trước mắt cô một khuôn mặt đỏ hồng, đôi lông mi, cặp môi mỏng, tất cả đều nói cho cô, anh đang rất khó chịu.

"Có nhầm không vậy, từ trước tới giờ anh đâu có uống rượu. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Bà chủ câu lạc bộ chẳng phải biết anh không uống được

"Ừ…"

"Ai chuốc rượu cho anh? Này, anh ngồi dậy làm gì?" Tấm chăn tuộc xuống khỏi ngực anh, rơi xuống đất.

"… Ừ?"

"Em đang hỏi anh, anh ép em lên sô pha làm gì!" Tư thế này chẳng thích hợp chút nào khi đang nói chuyện cả.

"… Ừ…"

"Có đau đầu không? Có nhìn thấy em không? Có mấy em vậy?" Ngón tay vẫy vẫy trước cặp mắt dài hơi nheo lại của anh.

"Ừ…"

"Chết rồi, anh chắc chắn không biết gì nữa rồi, em đi pha cho anh ấm trà đặc, anh uống xong rồi thì vào giường ngủ, hôm nay không được đi tiếp khách, nghe thấy chưa!" Cô đưa tay vỗ vỗ vào khuôn mặt đầy vẻ xuân sắc của anh, sau đó dừng lại trước trán anh, kiểm tra nhiệt độ. Tối qua, không biết anh đã bán rẻ cho bao nhiêu phụ nữ rồi, còn muốn giữ cái bộ dạng này để đi tiếp khách sao? Phỉ nHồ vào!

"… Ừ…"

"Anh say đến phát ngốc rồi à, ngoài từ "ừ" ra anh không biết nói từ nào khác sao?" Anh làm gì mà say khướt như vậy, đưa cái khuôn mặt đỏ ửng chạm vào tay cô, anh đang rất nóng. Bàn tay cô rụt lại, chuẩn bị chạy đi pha trà.

"Em không được đi!"

"Hả? Em là muốn đi giúp anh…"

"Không được đi, anh sẽ sửa."

"…"

"Anh vô vị, anh sẽ sửa."

"…" Trái tim nhỏ bé của cô đột nhiên đập loạn, khóe mắt bỗng cay cay, miệng há hốc ra, sững sờ nhìn khuôn mặt mơ màng của sư thúc đại nhân. Chắc rằng anh đang chẳng hiểu gì cả, khuôn mặt đó cứ cọ vào lòng bàn tay cô, hoàn toàn không biết câu mình nói ra có sức sát thương mạnh mẽ như thế nào. Cô lại nghe thấy một tiếng "hừ" buồn bã. Sau đó…

"Anh sửa thì sửa, cởi quần áo làm gì?" Anh không thấy cô đang cảm động sao, làm gì mà nhanh như vậy đã muốn chuyển sang mô thức thể xác rồi?

"Anh muốn ‘làm’."

"Làm? Làm cái gì chứ? Em, em hôm nay phải thi…"

"Yêu." Không phải là lấy âm bổ dương, không phải là điều hòa âm dương, không phải là mây mưa, chỉ là một từ đơn giản này sao.

Anh muốn yêu…

Cùng cô.

Bây giờ, ngay lập tức.

"Ý… trên… trên… trên sô pha? Mm…"

"Em cùng anh chứ?"

"… Vâng…"

Cô đầu hàng, hoàn toàn đầu hàng, mềm yếu dính lên người anh. Kiêng cữ, cái thứ việc không có tiền đồ này, tìm người khác mà làm đi nhé.

Chữ "vâng" của cô vừa bay ra khỏi miệng, liền bị anh tiêu diệt sạch sẽ, ăn tận vào trong cái miệng đẹp đẽ. Hơi rượu còn đọng lại chầm chậm phủ đến, sau đó cô cảm thấy trong hơi thở kia rõ ràng là hương vị của rượu nho, không biết là loại rượu nho sản xuất năm nào.

Anh rõ ràng không chút thoải mái, cũng không có thời gi¬an để thảo luận vấn đề tao nhã là rượu nho sản xuất năm nào, vội vã cởi chiếc áo sơ mi trên người một cách khó khăn. Tay trái còn lại, anh vẫn giữ chặt lấy cổ cô, dường như sợ cô hối hận, nhỏm vội người khỏi sô pha mà chạy đi mất. Cô nâng tay hướng về phía anh, tốt bụng muốn giúp anh một chút, nhưng lại thấy anh nheo nheo mắt. Ánh mắt có phần hoảng hốt, anh phủ người xuống, đôi môi trực tiếp đặt lên cổ cô, bắt đầu di chuyển, lưu lại những vết dâu tây. Cô vội vàng thở gấp, sau đó lại thấy tiếng hai chiếc khuy áo bị rơi xuống đất, lúc này cô mới sực tỉnh, thì ra động tác giơ tay ra của cô đã bị anh hiểu thành tín hiệu phát tình "rất mong muốn". Thế là, áo sơ mi của anh cũng bị bung ra hết.

Đối với người một giọt rượu cũng không động vào như anh mà nói, động tác phủ người vừa rồi dường như khiến anh có chút choáng v. Anh quỳ trên sô pha, một nửa trang phục đã tháo tung, còn treo lại trên người, khiến cho cô nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực. Anh lại vờ như không để ý, dùng mu bàn tay chà chà lên bờ môi, thở ra một làn hơi ấm nóng mang theo men rượu.

Anh nhìn chăm chú vào cô và đám quần áo đang gây trở ngại trên người cô.

Cau mày.

Sau đó, muốn gọi là cởi cũng được, giằng cũng được, mà xé cũng được, quần áo của cô dưới những động tác khoa chân múa tay của anh, đã bị ném xuống đất. Cô vẫn muốn kháng nghị một chút, vì sao trong khi toàn thân cô đã bị anh xử lý khiến cho trống trơn thế này, còn anh thì mới chỉ để hở có nửa phần trang phục, chỉ lộ ra một vòm ngực trắng như ngọc cho cô nhìn. Mức độ hở hang của anh rõ ràng chưa đủ. Cô đang muốn khua khoắng chân tay, lột trần anh ra sạch sẽ, lại bị anh ép lên chiếc ghế sô pha mềm mại một lần nữa. Anh nâng lưng cô lên, cắn giữ bả vai cô, thẳng người tiến vào cô, nghiêng mặt nhìn biểu hiện cắn môi thầm chịu đựng của cô, dựng cô dậy khỏi sô pha, lại khiến cho cơ thể cô thả tuột lên người anh.

Tiếng rên rỉ kìm nén của cô thoát ra, lởn vởn bên tai anh. Tiếng rên rỉ kia không thể coi là âm thanh, cái thứ ồn ào bên tai đó, khiến anh phải quay mặt lại, cọ cọ vào cái miệng đang rất vất vả của cô. Cánh tay giữ trên cổ anh bởi vì nụ hôn mới tới mà càng tóm chặt hơn. Tiếng rên rỉ kia bị vỡ vụn, bay vào tai anh, khiến cho động tác của anh mỗi lúc một sâu hơn. Tiếng rên rỉ lại càng lớn hơn, cô không thể không thấp người xuống, cắn lấy cái bả vai trắng như ngọc của anh.

Tay của anh lại lần nữa giữ chặt lấy gáy cô, không cho cô được tự do hành động. Dung túng cho mấy chiếc răng nhỏ trắng đang cắm sâu trên bả vài, anh chỉ quay môi lại, đùa nghịch vành tai cô, phát ra mấy tiếng "hừ" buồn bã không rõ ý nghĩa. Động tác nhỏ nhặt này, không ngờ lại khiến tiếng rên rỉ của cô biến thành tiếng khóc. Cuối cùng, chỉ còn lại rất nhiều những sợi lông mềm mượt dính trên người anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.