Tần Phóng uể oải dựa vào
thành ghế, liên tục xoay xoay bút vẽ, bên ngoài, mặt trời đã lên cao. Nhan Nặc
vừa nhận điện thoại của khách hàng, ánh mặt trời đang chiếu rọi trên gương mặt
dịu dàng của cô, anh cười nhạt, nhìn ra xa, vết sưng đỏ vẫn ẩn hiện trên mu bàn
tay cô.
Nhớ lại thái độ xa cách và lạnh nhạt của cô hôm qua, ánh mắt Tần Phóng lại
chùng xuống, anh im lặng một lúc rồi cầm điện thoại gọi nội bộ: “Lỗi Tử, cậu
qua đây một lát.”
Anh vừa dứt lời, Phương Lỗi đã xuất hiện ở cửa văn phòng. Lúc đi qua Nhan Nặc,
anh bỏ kính râm xuống hỏi thăm: “Thế nào? Tay đỡ chút nào chưa?”
Đang vùi đầu trong đống tài liệu, Nhan Nặc ngẩng lên nhìn anh rồi bất lực đáp:
“Sếp Phương, tôi sắp khỏi đến nơi rồi.”
Cô cố ý nhấn mạnh, bởi vì trong tuần này không biết đây là lần thứ bao nhiêu
hai người đối thoại như thế này, chắc chắn là vị giám đốc kinh doanh này quá
rảnh rỗi.
Ngoài thuốc Tần Phóng mua cho, Phương Lỗi, Hàn Dược cũng mang thuốc tới cho cô,
Mai Tử Hy cũng thường xuyên tới giúp cô đánh tài liệu, rõ ràng mọi người coi cô
như quốc bảo gấu trúc vậy. Cô nhìn mu bàn tay mình, khi cử động mạnh thì chỉ
hơi đau một chút thôi, thực sự cũng sắp khỏi rồi.
Phương Lỗi thấy ngại, ho khan một tiếng: “Khà khà, tôi tiện thì hỏi thế thôi,
khỏi là tốt rồi, khỏi là tốt rồi.”
Nếu còn không khỏi thì có người sắp phát điên rồi.
Anh đang định đi thì nghe thấy Nhan Nặc nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Anh dừng lại, trong lòng thở dài, những câu nói dịu dàng thế này đáng lẽ phải
nói với Tần Phóng mới đúng, cái máy chuyển lời và trinh thám như anh đây làm
thế là lâu lắm rồi.
Phương Lỗi bước vào rồi ngồi xuống trước mặt Tần Phóng, báo cáo tình hình hôm
nay: “Tôi thấy tay cô ấy tương đối hồi phục rồi, cậu ngày nào cũng xị cái mặt
này cho ai coi chứ? Dọa ai đấy?”
Thực sự anh không quen với sự im lặng của Tần Phóng mấy hôm nay, có cảm giác
anh ta sắp nổ tung trong im lặng. Có câu nói rất hay, tình cảm cần thời gian,
con người khi tới một giai đoạn nào đó sẽ gặp được người hợp với mình, sau đó
sẽ âm thầm thay đổi bản thân, giống như Tần Phóng vậy.
“Ừ.” Tần Phóng đáp lại một tiếng lạnh nhạt, dường như đang có tâm sự.
Phương Lỗi thấy hình như anh không có ý định chia sẻ nỗi niềm yêu thầm với mình
nên đành nói sang chuyện công việc, cố gắng phá tan bầu không khí trầm mặc này:
“Công trình bên Thịnh Thế đang bắt đầu thi công các bộ phận rồi, khi nào cậu đi
xem được?”
Nghe thấy hai từ Thịnh Thế, Tần Phóng chau mày, bất giác lại nhớ tới quan hệ
của Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc, ngoài mặt thể hiện rõ sự không hài lòng, lạnh
lùng hỏi lại: “Mấy việc này trước giờ không phải mình cậu xử lý sao?”
Phương Lỗi thong dong đáp: “Nói thì nói như thế, nhưng lần này không giống. Dự
án lớn thế này cậu cứ đi một lần để thể hiện sự tôn trọng họ, chúng ta có thể
mở rộng quy mô kinh doanh hay không đều phải dựa vào lần này.”
Nếu dự án đầu tiên khiến khách hàng hài lòng thì lần thứ hai, thứ ba cũng sẽ
lọt vào tầm ngắm của họ mà thôi.
Tần Phóng suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cậu sắp xếp thời gian giúp tôi, đến
lúc đó tôi đi là được chứ gì.”
“Cũng được.”
Chớp mắt đã tới cuối năm.
Lẽ ra tháng này Liễu Tư Thần sẽ chuyển tới ở cùng Nhan Nặc, nhưng cuối năm có
hai ngày lễ Giáng sinh và năm mới nên khu tắm suối nước nóng nhà cô không đủ
người làm, đành lùi tới tháng Một mới tới được.
Tần Phóng là du học sinh trở về từ nước ngoài nên cũng quen với các ngày lễ của
phương Tây, vì thế nghỉ Giáng sinh và năm mới đủ mười ngày, Nhan Nặc cũng vì
thế mà rỗi rãi. Trước đây, vì tay đau không thể chạm nước nên mấy ngày liền cô
đều ăn cơm bụi, lâu dần thành lười vào bếp, mấy ngày nghỉ cũng không nấu nướng,
thành ra nhàn rỗi.
Nhan Nặc ăn mì rồi đi dạo dọc phố ẩm thực, gió đông lạnh như dao cắt thổi qua
khiến mặt cô đỏ bừng vì lạnh. Tay cô cầm cốc trà sữa nóng hổi, các ngón tay mân
mê thành cốc, thỉnh thoảng cô lại nhấp một ngụm thưởng thức vị ngọt của trà sữa
thơm thơm, khóe mắt cong lên như mảnh trăng non.
Mấy sạp hàng trên phố đã bày hết những món đồ chào mừng ngày lễ, những chiếc mũ
Noel đỏ rực, người tuyết trắng, cây thông xanh, chốc chốc lại vang lên khúc ca
Giáng sinh rộn ràng.
Nhớ lại ngày nhỏ cô luôn nghĩ rằng ông già Noel thực sự chui ra từ ống khói,
sau đó nhẹ nhàng đặt món quà cô mơ ước ở đầu giường, giống như những giấc mơ
trong truyện cổ tích, sau đó cô mới biết tất cả đều là do bố cô làm, bất giác
cô bật cười vì sự ngốc nghếch của mình.
Vì thế cô cảm thấy những ngày lễ là dịp vô cùng đặc biệt, nó luôn khiến người
ta chờ đợi, mong ngóng và cảm thấy trong lòng ấm áp.
Sau khi về nhà, Nhan Nặc tắm rửa rồi bó gối ngồi trên sofa xem phim Hàn Quốc,
mặc dù có phần hơi kịch nhưng cô thích cảm giác ấm áp của những kết cục đại
đoàn viên, hạnh phúc. Mới xem được nửa tập một thì điện thoại reo, là nhạc
chuông bài Ba con gấu. Hồi cấp ba, cô có đọc bộ truyện tranh này, cứ nghĩ khi
chuyển thể sẽ thua kém nguyên tác, không ngờ cũng hấp dẫn không kém, thậm chí,
còn khiến người xem phì cười.
Là điện thoại của Tư Thần: “Nha đầu kia, đêm Giáng sinh có hẹn hò gì không? Tớ
mệt đến nỗi sắp gục rồi đây, sợ ngày mai không còn sức mà quan tâm tới cậu nữa
nên gọi điện trước vậy.”
Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô bạn, Nhan Nặc cong môi nói: “Nếu thực sự bận
thế thì tớ qua đó giúp một tay nhé!”
Dù sao cô cũng đang rảnh rỗi.
“Không cần, không cần, tớ chỉ muốn than thở với cậu chút thôi, nếu cậu có thời
gian thì ngoan ngoãn dọn dẹp phòng sạch sẽ cho tớ nhờ.”
Đầu máy bên kia hình như có ai đó đang gọi Tư Thần, cô vội vàng nói: “Thật là,
nghỉ ngơi một chút cũng không được. Thôi, không nói chuyện với cậu nữa, có
khách tới, bye nhé!”
Nhan Nặc biết tính vội vàng của cô bạn nên chỉ khẽ cười, nhớ tới khu tắm suối
nước nóng ấm áp cô đã từng ở hơn nửa năm, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Phong
cảnh ở đó rất đẹp, vì thế nhiều cặp tình nhân hoặc các gia đình thường chọn đến
nghỉ ngơi trong những ngày đông giá buốt, ngâm mình và vui chơi một chút.
Không lâu sau điện thoại lại đổ chuông, Nhan Nặc tưởng cô ấy còn việc gì đó
chưa dặn dò nên nghe máy mà không nhìn xem ai gọi.
“A lô, là tôi.” Là giọng nói còn trầm ấm hơn mức bình thường của Tần Phóng.
Nhan Nặc nhớ lại sự quan tâm “thái quá” mấy hôm nay của anh, bất giác cô nắm
chặt điện thoại, nói: “Vâng, sếp Tần, có chuyện gì không?”
Tần Phóng ngập ngừng một chút rồi nói: “Cô... đêm Giáng sinh có bận gì không?”
Nhan Nặc im lặng, cô nhìn màn hình ti vi mà như không, sau đó nghe thấy tiếng
mình lạnh lùng trả lời: “Thật ngại quá, tôi có kế hoạch mất rồi.”
“Ờ, vậy à?”
Một lúc lâu, cả hai đều im lặng, cuối cùng Tần Phóng lên tiếng trước: “Cô cũng
biết đấy, hôm đó có buổi tiệc từ thiện, tôi chưa tìm được partner nên mới hỏi
cô thôi, nếu cô không có thời gian thì thôi.”
Nói xong, anh liền cúp máy.
Bước đầu tiên khó khăn của tên họ Tần nào đó thất bại nửa đường rồi.
Nhan Nặc sững lại khi nghe tiếng máy tút tút, lòng rối bời, sau đó cô thở dài,
tắt ti vi rồi trèo lên giường vùi đầu vào chăn, quyết định tạm thời trốn trong
vỏ ốc.
Trận tuyết đầu mùa ở thành phố này đúng vào đêm Giáng sinh, tuyết lất phất bay.
Thực ra Nhan Nặc sợ nhất là những ngày lễ chỉ có một mình, trước đây khi ở nhà
có bố bên cạnh, đến khi học đại học thì có bạn cùng phòng, sau đó có Đoàn Dịch
Sâm, Tư Thần... đột nhiên cô mới nhận ra năm nay là năm đầu tiên cô một mình
đón Giáng sinh.
Cô mặc chiếc áo mới mua khi cùng Mai Tử Hy đi shopping tuần trước, áo măng tô
đỏ, phía sau còn có một chiếc mũ to - đây là style cô rất thích. Gió lớn quá,
từ trước cô đã thích mua áo khoác và mũ len đồng bộ, cứ đến mùa đông là đội mũ,
quấn khăn che nửa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn linh hoạt.
Quảng trường trung tâm thành phố người qua lại đông đúc, siêu thị và các nhà
hàng đều chật cứng người.
Nhan Nặc cảm thấy vui vui, dường như cô đã hòa mình vào không khí náo nhiệt
này, bất giác cô nhìn thấy bến đợi xe buýt quen thuộc, bao năm qua nó cũng đã
thay đổi, cô quay người đi theo một hướng khác.
Bất giác người đi đằng trước cô đánh rơi khăn mà không biết, cô vội nhặt rồi vỗ
nhẹ vai người đó: “Chị ơi, chị đánh rơi khăn rồi.”
Người đó quay đầu lại, thấy chiếc khăn quen thuộc liền cầm lấy rất tự nhiên,
đang định cảm ơn thì người đó nhìn Nhan Nặc đầy vẻ ngạc nhiên rồi nói: “Tiểu
Nặc?”
Cô không đợi Nhan Nặc kịp phản ứng, ôm chầm lấy Nhan Nặc, luôn miệng nói: “Cảm
ơn ông trời có mắt, cuối cùng cũng cho tớ gặp lại cậu rồi.”
Nhan Nặc sững lại nhìn cô gái trước mặt, cô vén tóc, sự tự tin và trưởng thành
hiện rõ qua ánh mắt, chính là cô bạn cùng phòng - Liên Nguyệt, cũng chính là
quân sư tình yêu của cô.
Tất cả những chuyện thời đại học lần lượt hiện lên trước mắt cô. Liên Nguyệt
lớn hơn cô một tuổi, vì bạn trai Lý Thụy nên mới chuyển tới thành phố này học
nghiên cứu sinh, cũng là thành phần hoạt bát, hiếu động trong lớp. Nhan Nặc là
người nhỏ tuổi nhất trong ký túc vì thế Liên Nguyệt chăm sóc cô nhất. Cả hai
cùng nhau ăn cơm, lấy nước, giành chỗ, tự học, nằm nói chuyện, giảm béo, ngắm
trai đẹp...
Nhớ lại mọi thứ, mắt cô lại mơ màng...
Nhan Nặc nghèn nghẹn trong cổ họng: “Liên Nguyệt...” Cô không biết phải nói gì
bây giờ.
Liên Nguyệt vừa giận vừa buồn cười, cô kéo tay Nhan Nặc rồi ngó nghiêng: “Này,
cậu cảm động quá hay là không muốn gặp tớ thế hả? Nha đầu chết tiệt, lâu lắm
không gặp mà cậu cứ xinh đẹp thế này, không giống tớ bị thời gian đầy đọa tới
xanh mặt rồi.”
“Cậu vẫn không thay đổi tí nào, cái miệng không bao giờ tha cho người khác.”
Nhan Nặc cười rồi lắc đầu, đối mặt với những người bạn cũ như Liên Nguyệt, bởi
một số biến cố nên cô cố ý tránh những người và việc có liên quan, nghĩ lại
thấy cũng không nên.
Cảm thấy đứng bên đường nói chuyện cũng không tiện, Liên Nguyệt liền kéo Nhan
Nặc vào quán McDonald gần đó ngồi cho ấm, dần dần xua tan cái lạnh mùa đông.
Ngồi chưa nóng chỗ Liên Nguyệt đã hỏi: “Nói thật đi, đang yên đang lành sao cậu
đột nhiên biến mất thế? Tụi tớ tìm cậu tới phát điên, tớ muốn mời cậu ăn cỗ
cưới cũng không tìm thấy người...”
Nhan Nặc che miệng không dám tin, cô hỏi lại: “Cậu kết hôn rồi, với Lý Thụy à?
Bao giờ thế?”
Liên Nguyệt gí ngón tay lên trán Nhan Nặc rồi nói: “Đồ nha đầu vô lương tâm, có
phải trọng sắc khinh bạn không thế? Tụi tớ tốt nghiệp chưa tới nửa năm đã đăng
ký rồi, lúc đó Lý Thụy bị điều đi vùng khác nên cỗ cưới đầu năm nay mới làm bù.
Còn cậu thì sao, cậu với Đoàn Dịch Sâm thế nào rồi?”
Nhan Nặc cười đau khổ: “Tớ á? Tụi tớ chia tay lâu ròi.” Nếu đã không thể thành
đôi thì chỉ còn cách buông tay.
Liên Nguyệt uống một ngụm cà phê, suýt nữa thì phun hết ra ngoài: “Không phải
chứ? Hai cậu là đôi kim đồng ngọc nữ được trường đại học T công nhận đấy.”
Bỗng chốc Liên Nguyệt thấy thương cảm.
Nhan Nặc cúi đầu che giấu ánh mắt buồn bã: “Cái gì mà kim đồng ngọc nữ chứ? Nói
chung, không hợp thì chia tay. Tớ lại ngưỡng mộ cậu đấy, hồi đó cứ hai, ba ngày
lại chia tay, bây giờ tu thành chính quả rồi còn gì.”
Liên Nguyệt biết bây giờ cô không muốn nói về chuyện của mình nên nói nhỏ: “Tớ
có gì mà ngưỡng mộ chứ, không phải là sắp ế thì tớ cũng không lấy anh ấy đâu,
bây giờ thì cố gắng mà sống thôi.”
Dường như nhớ tới điều gì đó, cô chau mày rồi vỗ vai Nhan Nặc: “Đợi chút, tớ
gọi điện tí.”
“A lô, ở đâu thế? ừ, vậy tới bên này đi, em nhìn thấy hai người rồi”, cô nói
rồi hướng ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay.
Nhan Nặc ngó theo hỏi: “Là Lý Thụy à?”
“Ừ, đêm Giáng sinh mà, khó khăn lắm cả hai mới được nghỉ nên ra ngoài đi dạo
chút.” Liên Nguyệt cười, gật đầu trả lời.
Lúc này, một chàng trai tuấn tú mặc áo măng tô màu vàng nhạt đẩy cửa bước vào,
trên tay còn bế một đứa nhỏ mặc quần áo như chú gấu con, không phải Lý Thụy thì
là ai?
Lý Thụy cũng biết Nhan Nặc, lúc thấy cô tuy cũng ngạc nhiên nhưng mau chóng lấy
lại tinh thần, cất tiếng chào cô.
Liên Nguyệt đón đứa nhỏ từ tay Lý Thụy rồi quay sang nhìn Nhan Nặc: “Nhìn này,
thằng nhóc nhà tớ đáng yêu không?”
Nhan Nặc liên tục bị bất ngờ, cô ngạc nhiên kêu lên: “Cậu, các cậu có em bé rồi
sao?”
Thế này thì nhanh quá đi mất. Hèn chi cô cảm thấy cô ấy trưởng thành lên nhiều,
hóa ra đã làm mẹ.
Liên Nguyệt xua tay, phản bác: “No, no, đây gọi là chiến nhanh quyết nhanh, phụ
nữ ngoài ba mươi mới sinh là muộn đấy.”
Nhan Nặc nhìn gương mặt hồng hào của đứa nhỏ, cảm thấy nó đáng yêu quá, bèn đưa
tay nựng nó một hồi: “Tớ cảm thấy mắt và miệng nó giống bố, gò má giống mẹ.”
Lý Thụy khẽ cười, anh thân mật khoác tay vợ, nói: “Em thấy chưa, ngay cả Nhan
Nặc cũng nói mắt nó giống anh, em còn cãi nữa không?”
Liên Nguyệt đỏ mặt nhìn Lý Thụy âu yếm: “Đúng thế, đúng thế, con trai giống anh,
không giống em chút nào.”
Nhan Nặc thấy Liên Nguyệt làm bộ trước mặt Lý Thụy bèn phì cười, trong lòng
cũng cảm thấy vui thay cho bạn vì cô tìm được bến bờ hạnh phúc.
“Tiểu Nguyệt, sắp sáu giờ rồi.”
Lý Thụy nhìn đồng hồ rồi bất lực nhìn Nhan Nặc: “Công ty anh tối nay có tiệc,
chắc tụi anh phải đi rồi, thật ngại quá!”
“Thế ạ, đến muộn tí thì có sao đâu, khó khăn lắm chúng em mới gặp nhau...” Liên
Nguyệt tỏ vẻ không vui.
Nhan Nặc sợ vì mình mà đôi trẻ cãi nhau nên vội nói mình cũng có hẹn, sau đó
cho bạn số điện thoại rồi thề lên thề xuống sẽ giữ liên lạc, có thế Liên Nguyệt
mới yên tâm ra về.
Cô ngồi lại một mình ở đó, nhìn theo gia đình bạn hạnh phúc bên nhau, trong
lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.