Mặc dù anh hay giở chứng
nhưng thực sự là một người đàn ông rất biết quan tâm.
Nhan Nặc nằm lặng lẽ trên giường, cô cứ nhớ lại điệu bộ không thể nói ra điều
muốn nói của Tần Phóng ban nãy, có lẽ cô biết anh muốn nói gì, có thể anh cũng
biết câu trả lời của cô, vì thế cả hai mới thấu hiểu nhau và im lặng che giấu.
Nhưng cô thực sự không thể trả lời được, trái tim cô chưa sẵn sàng tiếp nhận
thử thách tình cảm mới.
Qua Tết Dương lịch, văn phòng trở lại làm việc bình thường. Sau khi có kinh nghiệm
từ đêm Giáng sinh, Tần Phóng cũng mạnh dạn hơn, thỉnh thoảng anh chủ động mời
Nhan Nặc đi ăn riêng, còn Nhan Nặc cũng không có ý né tránh, điều này khiến sự
tự tin trong anh được cổ vũ mạnh mẽ, chí ít anh biết giờ cô không còn ghét anh
nữa.
Gần tan ca, Tần Phóng gọi điện thoại nội bộ: “Tan ca cùng đi ăn cơm nhé? Tôi
biết một quán ăn ở đường Trung Sơn mới mở tên là Túy Khách Cư, thiết kế theo
dạng phòng ăn riêng, nghe nói các món ăn ở đây ngon lắm, có thể thử xem thế
nào.”
Giống như vừa bị giội gáo nước lạnh, trước mặt Tần Phóng tối om, nghe giọng nói
cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng của anh.
Nhan Nặc ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Tần Phóng, nghĩ một chút rồi lí
nhí giải thích: “Hôm nay tôi đi đón một người bạn, anh cũng biết cô ấy, là Liễu
Tư Thần.”
Đôi mắt Tần Phóng sáng rực, anh biết Liễu Tư Thần, đó là người bạn tốt của Nhan
Nặc, hai hôm trước Nhan Nặc có nhận được một bưu kiện lớn, là quà Giáng sinh và
năm mới, sau cùng vẫn là anh giúp cô mang nó về nhà.
Anh vẫn bình tĩnh nói: “Dù sao tôi cũng đang rỗi, hay là lát nữa tôi lái xe đưa
cô đi nhé, hai cô gái như hai người mà xách hành lý cũng không tiện lắm.” Anh
rất thích thú khi được làm việc này.
Anh lấy đâu ra thời gian chứ? Nhan Nặc thực sự muốn hỏi anh như thế.
Cô khẽ cười, nói: “Cũng được, vậy lại phiền anh rồi.”
Sau khi tan ca, hai người tới bến xe của thành phố, bị tắc đường nên khi tới
nơi Liễu Tư Thần đã đứng đợi nửa tiếng.
Thấy Nhan Nặc đi tới, Tư Thần nhìn cô đầy mờ ám rồi cười hì hì: “Tiểu Nặc, sao
không giới thiệu gì cho chúng tớ thế?”
Nhan Nặc khó chịu nhìn Tư Thần, cô biết cô ấy đã phát huy mọi tư duy để đoán
mối quan hệ giữa cô và Tần Phóng nên cô giới thiệu: “Liễu Tư Thần, bạn thân của
tôi.”
Tần Phóng lịch sự đưa tay ra bắt tay Tư Thần, tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là
Tần Phóng.”
Anh không muốn nghe Nhan Nặc giới thiệu kiểu: “Sếp Tần, sếp của tớ” một chút
nào, nếu nói những lời xa cách thế này thì thà anh tự nói còn hơn.
EQ của Liễu Tư Thần rất cao nên từ ánh mắt, sắc mặt cô biết ngay tình cảm Tần
Phóng dành cho Nhan Nặc không bình thường chút nào. Đường đường là một sếp lớn
không những vượt đường sá xa xôi tới đây đón cô mà lúc này còn lịch sự giúp cô
xách hành lý, rõ ràng là muốn thể hiện “yêu mái nhà yêu cả con chim” đây mà.
Cô nhíu mày rồi kéo Nhan Nặc lại thì thầm: “Cậu giỏi gớm, tớ cứ tưởng anh ấy
chỉ là sếp của cậu thôi chứ, ai ngờ bây giờ còn làm vệ sĩ nữa.”
“Này này, cậu nói lung tung cái gì thế hả?” Mặt Nhan Nặc đỏ bừng, cô nhéo Tư
Thần một cái rồi nói: “Tớ có lòng tốt tới đón cậu thế mà còn vong ơn bội nghĩa
chơi đểu tớ, cẩn thận không tớ đá cậu ra ngoài cho ngủ ngoài đường luôn đấy.”
Giữa hai người họ hoàn toàn trong sáng ư? Ngay cả đứa trẻ con ba tuổi cũng
không thèm tin, huống hồ cô thông minh như thế.
Lúc lên xe Tần Phóng mở cửa trước cho Nhan Nặc, nhưng cô nhất định đòi ngồi ghế
sau cùng Tư Thần. Tư Thần trợn mắt chặn không cho cô vào: “Cậu lên đằng trước
mà ngồi, tớ gần đây béo lên, ngồi một mình mới thoải mái, cậu đừng cố nhét vào
làm gì.”
Nghe cô nói thế, Tần Phóng liền nhìn cô với ánh mắt vô cùng tán thưởng, hai
người chính thức bắt tay hợp tác.
Nhan Nặc không biết hai người này “liếc mắt giao lưu”, cô mím chặt môi bất lực
ngồi ghế trước.
Tần Phóng chăm chú cầm vô lăng, vừa nhìn đường vừa chậm rãi nói: ‘Tôi đặt bàn ở
Túy Khách Cư rồi, lát nữa ăn xong rồi về nhé, coi như thay cô mở tiệc thết đãi
khách từ phương xa đến.”
Liễu Tư Thần vốn háu ăn, nghe thấy ăn uống là mọi mệt mỏi vì dậy sớm đi xa tan
biến hết, cô nhìn Tần Phóng và giơ ngón cái lên, cười hớn hở: “Ý này hay đấy,
anh nghĩ chu đáo quá, có tiền đồ, có tiền đồ, em ưng anh đấy.”
Câu này sao nghe có vẻ như còn hàm ý khác, có tiền đồ gì chứ?
Nhan Nặc nhíu mày, trong lòng bất an, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ bị cái tên
nha đầu háu ăn này bán đứng không chừng...
Túy Khách Cư quả thật như Tần Phóng nói, nếu không đặt bàn sớm thì e rằng mấy
người họ còn phải đợi khá lâu.
Sau khi ăn một bữa no say ở đó, Tần Phóng đưa hai người về nhà.
Về tới căn hộ nhỏ, Liễu Tư Thần bắt đầu tiến hành “ép cung cực hình” với Nhan
Nặc - cù nách, cô sự nhất chiêu này nên bị cù mà cười không ngớt, liên tục xin
tha mạng.
Liễu Tư Thần trêu đùa cô: “Được rồi, còn nói chúng ta là chị em tốt sao? Chuyện
quan trọng thế này lại dám giấu tớ, mau nói đi, hai người tiến triển tới bước
nào rồi? Khoác vai, nắm tay? Hôn?...”
Nhan Nặc bịt chặt miệng Tư Thần không để cô đoán lung tung nữa, bực mình nói:
“Cậu thôi đi, tha cho tớ, đừng nói không thành có nữa. Rõ ràng là bị cậu nói
đen thành trắng mà.”
Liễu Tư Thần nhìn cô chằm chằm, sau đó phán một câu dài đầy thâm ý như đại sư:
“Có đúng là tớ nói không thành có hay là cậu có tật giật mình hả? Nếu hai người
thực sự không có gì, vậy tại sao anh ấy lại vui vẻ tới đón một người chả liên
quan như tớ, lại còn trùng hợp biết cậu không thích ăn vừng nữa?”
Ban nãy lúc giám đốc giới thiệu những món ăn ngon, mới nói tới vịt quay vừng
Tần Phóng đã chau mày từ chối, sau đó còn dặn dò các món đều không được cho
vừng, người biết chuyện nghe là biết vì Nhan Nặc mà.
Ngay từ nhỏ, nếu ăn vừng là Nhan Nặc sẽ nổi mẩn toàn thân, cho dù có bôi thuốc
cũng phải vài hôm mới đỡ, vì thế cô luôn tránh ăn những thứ có vừng.
“Làm sao tớ biết anh ấy biết được? Hay là anh ấy cũng không ăn vừng?”
Nhan Nặc nói mấy lời ngay cả mình cũng không tin được rồi ném gối về phía Tư
Thần, xua tay: “Haizz, tớ chán nói chuyện với cậu lắm rồi, đi tắm đã, mai tớ
còn đi làm.”
“Thấy chưa, không đỡ được tớ chứ gì, đúng là cái đứa miệng nói không mà trong
lòng thì có.”
Thấy Nhan Nặc chạy nhanh vào nhà tắm, ánh mắt Tư Thần rạng rỡ niềm vui.
Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời những bông tuyết trắng đang nhẹ
bay, trắng xóa một màu.
Mùa đông đúng là mùa của những khúc tình ca, có lẽ là vì tình cảm của con người
hòa quyện.
Liễu Tư Thần nói thế khiến Nhan Nặc cũng nghĩ ngợi lung tung một hồi, nghĩ cả
đêm vẫn không biết tại sao Tần Phóng lại biết mình không ăn được vừng.
Hôm sau, Nhan Nặc bất lực mang đôi mắt gấu trúc đi làm.
Buổi trưa, Phương Lỗi mời Nhan Nặc đi ăn cơm, đương nhiên phải mang theo con sư
tử Tần Phóng, nếu không anh sẽ bị lột da mất.
Em trai của bạn gái La Khanh Nhan của Phương Lỗi năm nay học đại học năm thứ
tư, đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh trường T, anh nhờ Nhan Nặc chỉ bảo vài
điều, Nhan Nặc nghe và nhận lời.
“Thi nghiên cứu sinh phải dựa vào sức mình chứ người khác thì giúp được gì?”
Tần Phóng lạnh lùng đáp, anh không thích thú với đề nghị này.
Có điều Nhan Nặc không tán thành suy nghĩ của anh, cô dịu giọng: “Không thể nói
thế được, năm xưa tôi cũng học hỏi kinh nghiệm đàn anh, đàn chị nên mới thi
đỗ.”
Tần Phóng bức xúc không nói, phí công làm tiểu nhân rồi, không phải vì anh sự
cô vất vả sao?
Phương Lỗi thấy người anh em bị nói thế bèn cười lớn: “Nói chung là chăm sự nhờ
cậy cô đấy.”
Lúc ăn điểm tâm sau bữa cơm, Nhan Nặc cố ý gọi bánh ngọt có vừng.
Tần Phóng chau mày hỏi với vẻ không hiểu: “Không phải cô không ăn được vừng
sao? Sao lại gọi cái này?”
Nhan Nặc được thế hỏi lại: “Sao anh biết tôi không ăn được vừng?”
Hôm nay cô nhất định phải tìm ra nguyên nhân của chuyện hại cô mất ngủ cả đêm
qua.
Tần Phóng trả lời thành thật: “Tôi nhớ lần trước lúc nướng thịt, những món có
vừng cô đều không ăn...”
Nhan Nặc sững lại, chỉ có một chút khác biệt như thế mà anh cũng chú ý tới sao?
Thấy sắc mặc kỳ lạ của cô, Tần Phóng vội hỏi tiếp: “Cô sao thế?”
Nhan Nặc lặng lẽ lắc đầu, cảm giác ấm áp đang dâng tràn trong tim.
Chỉ có người ngoài cuộc là Phương Lỗi rõ nhất mọi chuyện, hai người này chắc
chắn có vấn đề.