Liễu Tư Thần đẩy cửa bước
vào với bộ dạng thê thảm, miệng còn lẩm bẩm: “Đồ chết tiệt... Thật không có tí
đạo đức nào...”, tức đến mức mặt mày xưng xỉa.
Nhan Nặc bước ra từ trong nhà bếp thấy chiếc áo khoác ngoài màu hồng của cô lấm
tấm đầy bùn đất, thực sự là thảm hết chỗ nói. Cô chau mày, vừa bắc nồi canh
trên bếp xuống vừa hỏi: “Tư Thần, cậu sao thế, vừa đi đánh nhau ở đâu về à?”
Liễu Tư Thần cởi đôi giày cao gót rồi ném sang một bên, hậm hực nói: “Hôm nay
ra đường không giờ, gặp phải sát tinh, đành coi như mình đen đủi thôi.”
Nhan Nặc lắc đầu cười, liếc nhìn bạn rồi nói: “Cậu á, chắc chắn là lại cãi nhau
với người ta đúng không?”
Khác với Nhan Nặc, Tư Thần là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, gặp phải người
không hợp thì giống như sao Hỏa đâm vào Trái đất, không cãi nhau thì không còn
ra gì. Hèn gì hợp tính với Tần Phóng thế, hai người một tính nên mới coi nhau
như tri kỷ.
Liễu Tư Thần bị Nhan Nặc hỏi thế lại bức xúc nhớ lại người đàn ông huyênh hoang
ban nãy, cơn tức vẫn chưa hết, cuối cùng cô nghiến răng huơ tay: “Hứ, một tên
đàn ông ác bá điển hình, không thèm nhắc tới nữa.”
Cô nói xong, liền vật vã cả nửa người bò ra bàn ăn trong bếp, chớp mắt thấy
Nhan Nặc đang cẩn thận múc canh cho vào cặp lồng giữ nhiệt, thế là vẻ mặt cô
lại trở nên gian tà ngay được: “Cậu lại chuẩn bị đồ ăn cho Tần đại quan nhân à?
Ai da, sao tớ lại không tốt số như người ta chứ, một ngày cơm ăn ba bữa, thêm
bữa điểm tâm ban đêm nữa, cái tên đại gia này nằm viện cũng sung sướng quá ta.”
Sau khi vết thương của Tần Phóng ổn định, anh đã được chuyển từ resort về bệnh
viện trong thành phố.
Nhan Nặc chột dạ nhìn đi chỗ khác, thò chân đá cô bạn một cái: “Đừng nói với
giọng ghen tức thế chứ, đến lúc cậu phải nằm viện, tớ cũng sẽ phục vụ cậu thế
này, được chưa?”
Liễu Tư Thần co chân lại, gào rú lên: “Hứ, tớ chẳng thèm nằm viện, cậu không có
chút lương tâm nào cả, vì một “người mới” mà làm tổn thương bạn cũ, tớ không
thèm sống nữa.”
Nhan Nặc mặc kệ cô bạn ăn nói điên rồ, chăm chú chuẩn bị bữa trưa, dường như
nhớ ra điều gì đó, cô lặng người rồi giải thích: “Anh ấy không có ai thân thích
ở đây.”
Ngoài gia đình họ Phương ra, hình như Tần Phóng thực sự không còn quen biết ai.
Bố mẹ Phương Lỗi tuổi đã cao, cũng không thể để họ hằng ngày chạy ra chạy vào
bệnh viện được, Phương Lỗi lại phải ở văn phòng, công việc bận không dứt ra
được, chỉ còn cô nhàn hơn một chút, huống hồ anh ấy lại bị thương vì cô, cứ
nghĩ tới gương mặt chân thành của Tần Phóng là Nhan Nặc lại không nén được
tiếng thở dài.
Tư Thần không quen với sự thương cảm của Nhan Nặc nhanh như thế nên cô vỗ tay
rồi cười tươi như hoa: “Vậy thì hay quá, hai người các cậu có thể bồi dưỡng
tình cảm, không bị người khác quấy rầy.”
Cô sợ nhất là Nhan Nặc nhớ tới chuyện cũ, chắc chắn lại buồn bã một thời gian
dài, bạn bè làm được cái gì chứ? Giải khuây, lo lắng, làm thùng rác, lúc cần
thiết còn phải diễn kịch để động viên vỗ về, có thế thì ngày tháng mới dễ dàng
trôi qua.
Nhan Nặc bực mình lườm cô bạn: “Nhà biên kịch, cậu cứ một mình bình tĩnh mà
biên kịch đi, tớ đi đây.”
Cô vươn vai rồi cầm cặp lồng, mới đi được vài bước liền quay lại nói: “Đúng
rồi, còn cơm canh nóng đấy, cậu tự lấy ăn nhé!”
Trước khi đóng cửa cô còn nghe thấy Tư Thần hô “Vạn tuế”, cô lắc đầu cười rồi
đi ra ngoài.
“Tôi không uống canh nữa đâu, ngày nào cũng uống nhiều thế này, tôi không phải
cái hũ canh”, Tần Phóng khó chịu gào lên.
Nhan Nặc khuyên răn rất từ tốn, rất có lòng, rất có tình mẫu tử: “Uống canh dễ
hấp thụ chất dinh dưỡng nhất, có như thế thì xương mới chóng lành.”
Tần Phóng nghèn nghẹn nơi cổ họng, anh lẩm bẩm: “Tôi đâu có muốn nó khỏi
nhanh...”
“Hả? Anh nói cái gì?” Nhan Nặc nheo mắt, nhìn anh không chớp mắt.
“Không có gì...” Nhan Nặc nhìn anh như thế khiến gan sư tử của anh lập tức co
lại.
Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười: “Vậy tóm lại là anh có uống không? Không uống
cũng được, từ sau tôi không phải vất vả nữa.”
Ngày nào cô cũng đi chợ mua rau như mấy bà nội trợ, về nhà còn phải nghiên cứu
thực đơn rồi tự tay làm, đâu phải là công việc nhàn hạ chứ.
“Tôi uống, tôi uống là được chứ gì?”
Tần Phóng làm bộ oan ức uống hết chỗ canh, uống xong còn “ự” một cái, rất mất
hình tượng.
Lâm Vũ Triết đứng ngoài cửa phòng bệnh, nghe thấy cuộc nói chuyện thân thiết
của hai người, cảm xúc thật khó tả. Một Nhan Nặc dịu dàng thế này, đã lâu lắm
rồi anh không thấy. Một Tần Phóng nũng nịu thế này, anh cũng chưa từng biết
tới.
Nhà họ Lâm và họ Tần có quan hệ từ mấy đời trước, anh còn nhớ lần đầu tiên gặp
Tần Phóng ở Mỹ, Tần Phóng vẫn còn là một cậu thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi,
đúng độ tuổi nghịch ngợm, gương mặt ngạo mạn, nói chuyện với người khác luôn
giữ vẻ mặt phòng vệ, giống như một con thú nhỏ luôn phòng vệ vì sợ người ta làm
tổn thương. Có lẽ nhiều năm trôi qua rồi nên trước mặt người khác Tần Phóng mới
thoải mái đến vậy, cũng có thể do anh đã chuẩn bị đủ khả năng tự bảo vệ nên
không cần phải sợ hãi trước người khác nữa.
Còn về Nhan Nặc, có lẽ thực sự giống như Đoàn Dịch Sâm đã nói, cô ấy cũng đã
dần bỏ lại quá khứ ở sau lưng?
Lâm Vũ Triết suy nghĩ một lúc rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.
Anh mỉm cười nhìn hai người: “Tôi vừa từ Mỹ về thì nghe nói cậu nằm viện, có
điều thấy sắc mặt cậu cũng tốt đấy chứ, chắc là sắp khỏi rồi chứ hả?”
Anh đặt giỏ hoa quả lên chiếc bàn ở đầu giường, rồi ngồi xuống bên cạnh Nhan Nặc.
Tần Phóng mặc áo bệnh nhân, sau lưng có kê gối để anh dựa, vải băng bó trên đầu
đã được gỡ ra, vết thương cũng đã mờ, chỉ là chân vẫn phải bó bột.
Sự xuất hiện của Lâm Vũ Triết khiến không khí trở nên thần bí hơn, quãng thời
gian tươi đẹp và ấm áp vốn có không biết đã trốn đi đâu mất rồi.
Tần Phóng đưa mắt nhìn Vũ Triết rồi cười nhạt: “Đám cưới của anh hai có thuận
lợi không? Anh có nhớ chuyển lời xin lỗi cho em không thế, nếu không thì lần
sau gặp, anh ấy đánh dập đầu em mất.”
Lâm Vũ Triết cười khà khà: “Nói rồi, nói rồi, họ cũng nhận quà mừng của cậu
rồi, cậu cứ yên tâm đi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Lâm Vũ Triết luôn nhìn Nhan Nặc, trong đôi mắt tinh
nhanh ấy dường như đang suy nghĩ điều gì.
Nhan Nặc bị ánh mắt đầy thâm ý ấy làm cho không tự nhiên, cô nhìn anh cúi đầu
rồi đứng dậy: “Tôi đi rửa hoa quả, hai người cứ nói chuyện đi.”
Nói xong, cô cầm giỏ hoa quả rời khỏi phòng bệnh, thoát khỏi bầu không khí bí
bách này.
Để lại hai người đàn ông im lặng trong phòng bệnh.
Một lúc sau, Tần Phóng mới nghiêm túc nhìn Lâm Vũ Triết nói từng từ một:
“Anh... quen Nhan Nặc?”
Câu hỏi nghi vấn nhưng ngữ khí khẳng định. Thực ta tối hôm mở tiệc mừng nhân
viên mới, anh đã cảm thấy có điều gì đó không tự nhiên, hôm nay để ý quả nhiên
có vấn đề.
“Ừ, có quen.” Lâm Vũ Triết thản nhiên đáp, anh không biết Tần Phóng biết bao
nhiêu phần quá khứ của Nhan Nặc, vì thế sự lựa chọn thông minh là dừng ở đây.
Thấy Lâm Vũ Triết nói vậy, Tần Phóng không cười được nữa, mấy món ăn hằng ngày
yêu thích cũng ăn có vài miếng, rồi nói: “Hóa ra là vậy, em còn định giới thiệu
hai người với nhau, bây giờ thì không cần nữa rồi.”
Lâm Vũ Triết nhìn Tần Phóng, những lời nói ra đầy thâm ý: “Dù sao cũng là
chuyện quá khứ, không nhắc tới càng hay.”
Lâm Vũ Triết chỉ nói bâng quơ nhưng lại dễ dàng khơi dậy sự tò mò của Tần
Phóng.
Quá khứ? Quá khứ gì chứ? Đoàn Dịch Sâm sao?
Tần Phóng chau mày, ánh mắt sắc lẹm sa sầm, giống như biển lớn trong đêm đang
âm thầm cuộn sóng, ngay cả Lâm Vũ Triết nhìn cũng thấy chột dạ. Hình như điểm
nhạy cảm chưa chạm vào đã bộc phát nên cả hai đều cố né tránh, nói những chuyện
nhẹ nhàng, tào lao ngoài lề.
Lâm Vũ Triết chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng khẽ thở dài, xem ra
chỉ cần anh còn ngồi đây thì Nhan Nặc sẽ không vào nữa. Anh đứng dậy, chỉnh lại
quần áo rồi vỗ vai Tần Phóng: “Lát nữa còn phải họp nên tôi về trước. Cậu cứ
yên tâm nghỉ ngơi đi, liên lạc sau.”
Tần Phóng toét miệng cười, để lộ hai hàm răng trắng đều: “Vâng, vậy anh mau về
đi, đừng để lỡ việc quan trọng.”
Nhìn thấy Lâm Vũ Triết sắp ra khỏi cửa, anh gào thêm một câu: “Anh... Em thích
cô ấy.” Anh không cần bất cứ ai giúp đỡ và cũng không hy vọng có Trình Giảo Kim
nào nhảy ra phá rối.
Lâm Vũ Triết khẽ khựng lại, mỉm cười. Anh? Bao nhiêu năm rồi anh chưa nghe thấy
Tần Phóng gọi anh thế này? Xem ra cái tên nhóc này nghiêm túc thật rồi... Bất
giác anh nhớ tới người bạn thân đang ẩn mình ở Anh, lại một lần nữa cảm thấy
bất lực, bây giờ điều duy nhất anh có thể làm là giữ im lặng.
Anh không quay người lại, chỉ vẫy tay với người sau lưng: “Biết rồi, thằng nhóc
thối tha.”
Ánh mắt Tần Phóng tối sầm lại.
Lúc Nhan Nặc quay lại đã không thấy bóng Lâm Vũ Triết đâu, cô thở phào, nhưng
trong lòng lại có cảm giác bất an, không biết hai người đó đã nói gì.
Cô cầm giỏ hoa quả đã rửa sạch từ từ đi vào trong, dịu dàng nói với Tần Phóng:
“Ban nãy tôi vừa gặp bác sĩ điều trị chính của anh, bác sĩ nói anh hồi phục rất
nhanh, hai ngày nữa có thể xuất viện.”
Mấy ngày này cô không gọi anh là “sếp Tần” nữa mà gọi “anh”, “tôi”, chỉ là sự
ngăn cách vẫn chưa được phá bỏ nên cả hai vẫn cứ ngại ngùng.
Nghe thấy hai từ xuất viện là mặt Tần Phóng tối sầm lại, trong lòng âm thầm
mắng mỏ vị bác sĩ điều trị chính một vạn lần.
Nhan Nặc điềm tĩnh ngồi gọt táo, cẩn thận gọt thành từng vòng tròn mà không
đứt, một lúc sau trái táo gọt sạch sẽ được đưa tới trước mặt Tần Phóng. Tần
Phóng ngoan ngoãn cầm lấy, ngắm nhìn nó một lúc, cười hì hì: “Cô gọt đẹp thế
này, tôi không nỡ ăn.”
Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp của ngày đông đang dịu dàng chiếu vào,
gương mặt Nhan Nặc phớt hồng. Cô ngẩng đầu, khựng lại nhìn nụ cười tươi rói và
đầy sức hút của anh, một lúc sau cô mới đáp: “Mau ăn đi, có gì mà không nỡ
chứ?”
“Không biết, chỉ là cảm thấy không nỡ.”
Tần Phóng lẩm bẩm một lúc rồi đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay xương xương của
Nhan Nặc, ánh mắt long lanh: “Nhan Nặc, em biết không, anh thích em, thực sự...
rất thích.”
Anh cũng không biết tại sao hôm nay mình lại có dũng cảm nói mấy lời này chứ,
có lẽ nghĩ tới việc sau này ra viện rồi không có cơ hội nữa, sự cô lại chui vào
mai rùa gọi anh một tiếng “sếp Tần” lạnh lùng, đẩy anh vạn trùng xa cách.
Bây giờ anh hoàn toàn mạo hiểm, còn thắng hay không, quyền quyết định trong tay
cô.
Nhan Nặc ngạc nhiên nhìn anh, những lời anh nói dường như đã lấy hết không khí
trong lành, đầu cô ong ong, cô lắp bắp: “Anh... anh vừa nói gì?”
Ánh mắt Tần Phóng lộ rõ vẻ chân thành, anh như nhìn thẳng vào trái tim cô,
giọng anh có phần lạc đi: “Anh nói, anh thích em, em thì sao?”
Anh vừa nói vừa kéo cô lại gần hơn, dịu dàng thể hiện thành ý của mình: “Nhan Nặc,
đừng chạy trốn nữa, đừng do dự nữa, đừng chần chừ nữa, đến bên anh đi...”
“Tại... tại sao?” Nhan Nặc ngạc nhiên nhìn anh.
“Thích một người cũng cần lý do sao?”
Tần Phóng khẽ cười, khoảng cách giữa hai người gần tới mức có thể nghe thấy hơi
thở yếu ớt của đối phương, bàn tay cô đang nóng bừng trong bàn tay anh.
“Anh thích em, và cũng có đủ nhẫn nại, đủ tự tin khiến em thích anh, vì thế,
hãy làm bạn gái của anh nhé!”
Không có quá nhiều lý do, anh chỉ đơn giản lặp lại: Anh thích em, thế nhưng lại
vang như sấm dậy, giây phút này kinh động tới mức Nhan Nặc cảm thấy thế giới
tĩnh lặng như nước trong lòng mình cũng dậy sóng.