Thời tiết ở thành phố C
đột nhiên thay đổi, gió lạnh thổi ầm ầm, bông tuyết bay bay, giống như trái tim
lạnh lẽo của Tần Phóng bây giờ, quả thực lạnh thấu tâm can.
Nhan Nặc, Nhan Nặc, Nhan Nặc... Anh bảo cô cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi trả
lời anh, không ngờ người con gái ấy rời xa khỏi tầm mắt anh một cái là biến
mất, đáng ghét hơn là cả điện thoại cũng không gọi được.
Anh không thể chấp nhận kết quả này, trái tim như bị ai bóp nghẹt, nỗi đau và
sự tổn thương không thể nói thành lời. Anh vốn tưởng cô cũng có vài phần thích
mình, vấn đề đồng ý hay không chỉ là thời gian nhưng sao cô có thể đi như thế
chứ? Cho dù thế nào đi nữa anh cũng phải tìm cô để hỏi cho rõ ràng.
Lúc Phương Lỗi tới thì Tần Phóng đang ngồi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh
mắt lạnh lùng chưa từng thấy khiến người khác nhìn thấy cũng phải kinh sợ.
Trong lòng anh cũng thấy căng thẳng nên cố làm mặt cười bước tới, nhìn bữa tối
đã nguội ngắt trên bàn, anh thở dài: “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?
Vậy để mai tôi đổi hàng khác, có muốn ăn gì không? Hay là tôi bảo mẹ nấu cơm
mang tới?”
Sau khi Nhan Nặc đi, việc chăm sóc Tần Phóng đương nhiên thuộc về anh, haizz,
số anh khổ mà.
Tần Phóng im lặng một lúc rồi lạnh lùng đáp: “Không cần, cậu mau chóng làm thủ
tục xuất viện cho tôi.”
Phương Lỗi liếc nhìn đôi mắt thâm quầng của anh, đoán anh không ngủ được nên
trong lòng thấy không nỡ, anh vò đầu rồi cố gắng cười: “Sếp ơi, bác sĩ nói vết
thương của cậu mặc dù đã khá ổn rồi nhưng vẫn chưa tháo bột được, có xuất viện
thì vẫn phải tới đây thay thuốc, hay là đợi...”
“Tôi muốn ra viện ngay!” Tần Phóng điên tiết gào lên, anh thấy vô cùng ấm ức,
kêu ầm lên như chú sư tử bị thương.
Phương Lỗi trước giờ không đỡ được các chiêu của anh nên đành giơ hai tay đầu
hàng: “Được, được, tôi đi làm thủ tục ngay, cậu đợi đấy.”
Nói xong, anh vội vã ra ngoài, vừa đi vừa thở dài, hỏi thế gian tình ái là chi,
ngay cả Tần Phóng là thép luyện lâu năm mà cũng mềm nhũn vì một cô Nhan Nặc,
chấp nhận vẽ đất thành nhà lao.
Tần Phóng ra viện, không về nhà ngay, mà đi thẳng tới căn hộ Nhan Nặc thuê,
đúng như Phương Lỗi nói, cô không có ở đây.
Anh thong thả dựa người vào cửa sắt, thần sắc rất bình tĩnh, tóc bị gió thổi
bay nhưng lại toát lên vẻ hoang dã, hấp dẫn. Ánh mắt trầm buồn khiến Liễu Tư
Thần cảm thấy một áp lực vô hình.
Liễu Tư Thần mím môi, bình tĩnh hỏi: “Tôi đã nói Nhan Nặc không ở đây, anh còn
muốn gì nữa?”
“Tôi biết, nhưng tôi hỏi là cô ấy đã đi đâu?” Tần Phóng nói rất chậm, chỉ là
ánh mắt như muốn nhìn thấu người ta khiến người khác có cảm giác sợ hãi.
Liễu Tư Thần nói một mạch những lời đã chuẩn bị sẵn từ sáng: “Tiểu Nặc nói cô
ấy muốn bình tĩnh một chút, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không quay về
đâu, hơn nữa cô ấy cũng xin phép nghỉ rồi, anh còn gì để hỏi nữa không?”
Mặc dù bên ngoài cô tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang toát mồ
hôi.
Tần Phóng sầm mặt lại ngay lập tức, anh hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh lại
được rồi nhả từng tiếng: “Tôi - muốn - biết - cô - ấy - ở - đâu?”
Ngay cả tiếng gió lạnh gầm rú cũng phải chậm dần, xem ra lần này không đạt được
mục đích thì anh không về.
Liễu Tư Thần bị anh lườm cho sợ hãi rụt cổ lại, cuối cùng bất lực nói: “Nhưng
tôi phải nói trước điều này, anh không được nói cho Tiểu Nặc biết là tôi tiết
lộ, nếu không cô ấy không tha chết cho tôi. Hơn nữa, hai người gặp nhau phải
bình tĩnh nói chuyện...”
Cô nói một loạt câu rào trước đón sau khiến Tần Phóng suýt chút nữa không kiềm
chế được cơn giận, cô vội nói ngay: “Rồi, cô ấy về nhà cũ, anh có địa chỉ rồi
chứ? Ở Thanh Thạch...”
Cô còn chưa nói xong, Tần Phóng đã biến mất nhanh như gió.
Liễu Tư Thần hài lòng nhìn theo bóng dáng vội vã của Tần Phóng, cười rất đắc ý.
Tần Phóng à, tôi vốn định nói cho anh biết sự thật nhưng ai bảo anh không có
chút kiên nhẫn chứ, sau này đừng trách tôi đấy, hê hê.
Qua một đêm yên tĩnh, mặt trời đã bừng sáng, chỉ là trái tim ai đó đang nóng
bừng như lửa đốt, dù thế nào cũng không thể nguội lạnh được, thế là tiếng gõ
cửa cứ vang lên ầm ầm trong buổi sáng sớm.
Nhan Nặc mơ màng bò dậy, đầu tóc rối bời, mặc luôn bộ đồ ngủ ra mở cửa.
Bên ngoài cửa, anh và cô đứng đó, im lặng nhìn nhau.
Cơn buồn ngủ của Nhan Nặc bỗng biến mất, cô há hốc miệng không nói nên lời, cô
thực sự kinh ngạc, vì sao anh lại tới đây?
Tần Phóng chưa bao giờ nhìn thấy người con gái trước mặt mình trong bộ dạng
đáng yêu như thế này, cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai, thay vào đó là sự
hài lòng khó nói thành lời, có nhìn thế nào cũng không đủ. Cúi đầu nhìn cô chỉ
mặc chiếc áo len đơn giản, khe cổ áo ngủ để lộ làn da trắng ngần, anh đỏ mặt,
bất chợt nghĩ tới việc cô chạy trốn anh tới mức này cơn giận lại nổi lên, anh
gằn giọng: “Sao em không cẩn thận gì thế hả? Lẽ nào ai tới cũng mở cửa sao?”
Bây giờ Nhan Nặc đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn anh một lượt rồi nheo mắt hỏi:
“Không phải còn một lớp cửa sắt sao? ... Chỉ là, sao anh lại tới đây?”
Đây là điều cô ngạc nhiên nhất và cũng muốn biết nhất, còn về vấn đề an toàn cô
không lo lắng lắm. Thị trấn này rất giản dị, nhà sát nhau, tiện lợi cho việc để
ý lẫn nhau, huống hồ, hàng xóm nhà cô là bác Vương, cả nhà đều là cảnh sát, cô
còn gì phải sợ nữa chứ?
Cô còn dám hỏi anh vì sao tới đây?
Tần Phóng tức chết đi được, anh chau mày gào lên: “Em còn không mau mở cửa cho
anh, đứng ngây người ra đó làm gì?”
Cả đêm không ngủ nên giọng anh có phần lạc đi.
“Vâng!” Nhan Nặc mơ hồ đáp một tiếng, có điều cửa sắt vừa mở cô đã bị Tần Phóng
ôm gọn trong lòng.
Mềm mại, ấm áp, mũi anh tràn ngập mùi thơm của cô, giống như bảo vật trong lòng
mất đi rồi đoạt lại được, anh không nén được tiếng thở dài, cánh tay càng siết
chặt. Cô bất mãn giãy giụa trong lòng anh, rồi khó chịu nói: “Giữa ban ngày ban
mặt, anh làm gì thế, bỏ tôi ra!”
Nghe thấy giọng cô dịu dàng anh càng không muốn buông tay, anh chà cằm mình lên
mái tóc mềm mượt của cô, lặng lẽ hưởng thụ giây phút tình cảm này. Không biết
tại sao, chỉ cần nhìn cô là anh có cảm giác gia đình, rất an tâm.
Nhan Nặc thở dài, tự biết sức mình phản kháng vô hiệu, đây vốn là một người đàn
ông nổi tiếng không nghe lý lẽ, kệ anh vậy.
Ôm ấp một hồi, tự nhiên Tần Phóng nhớ ra mình cần phải đòi lại công bằng cho
mấy ngày bức xúc, anh không quên mục đích của mình tới đây.
Nhan Nặc đã thay bộ quần áo khác, ngồi đối diện anh trong phòng khách. Mọi thứ
đều có sự ngăn cách.
Nhan Nặc nheo mày: “Chân anh khỏi rồi?”
Tần Phóng hậm hực: “Khỏi lâu rồi, dù sao khỏi hay không cũng chẳng ai quan
tâm.” Giọng nói đầy vẻ hờn dỗi.
Nhan Nặc không cần nhìn gương mặt tội nghiệp của Tần Phóng đã hiểu ngay ra vấn
đề: “Chắc chắn là do anh tự đòi tháo bột, bác sĩ nói với tôi cho dù ra viện thì
cũng phải một thời gian sau mới được tháo bột, anh còn là trẻ con hay sao mà
bướng bỉnh thế?”
Cơn giận của Tần Phóng không thể nào nguôi được, anh gầm lên: “Ai bảo em đột
nhiên mất tích, anh không ra viện mà được sao?”
“Đợi đã.” Nhan Nặc nghe thấy câu này có vấn đề: “Cái gì mà đột nhiên? Tôi bảo
Tư Thần xin phép sếp Phương rồi mà.”
“Xin phép gì chứ? Phương Lỗi bảo sau này em không đi làm nữa.” Giọng Tần Phóng
nhỏ dần, đượm mùi đau khổ.
“Tôi đâu có nói thế...” Nhan Nặc ngừng lại rồi mỉm cười lườm anh: “Đồ ngốc!”
Thấy anh vẫn còn khó chịu, cô nói thêm: “Thị trấn này phải sửa sang lại nên mấy
căn nhà cũ này bị dỡ bỏ. Hôm tôi nhận được tin thì sắp bước vào giai đoạn cuối
rồi nên vội về đây tìm hiểu tình hình và làm thủ tục, có nói không đi làm nữa
đâu.”
“Cái gì?” Tần Phóng đờ người ra: “Vậy sao em không nghe điện thoại?”
Nhan Nặc thong thả đáp: “Tôi đi vội quá nên quên điện thoại. Anh còn không hiểu
à? Là hai người họ hợp tác chơi anh, ngốc ạ!”
Bây giờ Tần Phóng mới hiểu, đợi lúc về sẽ tính sổ với họ, bây giờ còn có việc
quan trọng hơn nhiều.
Anh cười rạng rỡ: “Vậy có nghĩa là... em đồng ý với anh rồi?” Anh không ngốc,
cô không từ chối nghĩa là có hy vọng rồi.
Anh nghiêm túc thế này khiến Nhan Nặc không né tránh được, mặt cô đỏ bừng như
tôm bị luộc chín. Cô không phản bác mà giả vờ ngây ngô: “Cái gì mà đồng ý hay
không chứ, em không biết anh nói gì cả, em phải đi bây giờ.”
Cô không dám nhìn anh nên đứng dậy cầm áo đi ra ngoài.
Trước mắt là hy vọng thì làm gì có chuyện Tần Phóng để cô đi chứ? Anh cũng vội
vã đứng dậy nhưng chân bị thương vẫn chưa khỏi, lại dùng sức nữa nên đau buốt
tận xương, anh vừa nghiến răng chịu đau vừa đuổi theo nắm tay cô: “Em muốn đi
đâu?”
“Hôm nay em phải đi làm thủ tục dỡ nhà, còn không mau buông tay?”
Nhan Nặc muốn rút tay ra nhưng anh nắm quá chặt nên không thể chống cự.
Tần Phóng nghiêm túc nói: “Mặc kệ, anh cũng đi nhưng chân anh đau, nên em phải
dìu anh mới được.”
Nhan Nặc phì cười đẩy anh ra: “Không phải anh bảo khỏi rồi sao? Còn cần người
đỡ à?”
“Anh hy vọng có thể nắm tay em, cả đời không buông.”
Sắc mặt Tần Phóng dịu dàng và nghiêm túc, đôi mắt đen lấp lánh như ánh bình
minh chói mắt trong ngày đông khiến người khác thấy ấm lòng.