Hành khách ra ngoài từng
tốp, từng tốp, dòng người đi đi đi lại không ngớt.
Hai người đứng ở vị trí rất dễ nhìn, không lâu sau đã thấy một ông lão mặc áo
khoác dài đen chống gậy đi về phía bọn họ. Mái tóc hoa râm hằn rõ dấu ấn của thời
gian, có điều gương mặt đầy nếp nhăn ấy vẫn trầm tư, vẻ rất nghiêm khắc. Đằng
sau ông lão là một người đàn ông trung niên mặc com lê chỉnh tề, trước sau cung
kính giữ khoảng cách hai bước.
Có điều Nhan Nặc không chú ý bởi những điều ấy mà là vì dáng vẻ của ông lão và
Tần Phóng rất giống nhau, hình như là... người thân của anh. Đột nhiên cô nhớ
lại, trước đây nghe Mai Tử Hy tám nhảm về cấp trên, dường như có nhắc tới Tần
Phóng có người nhà ở bên Mỹ, thậm chí có tạp chí còn chụp trộm ảnh anh thời còn
học bên đó, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ anh cũng mặc áo khoác dài đen, gương
mặt thanh tú, đắc ý, chỉ là ánh mắt quá lạnh lẽo, không phải là người cô đã
quen thuộc như bây giờ.
Trong tim mỗi người đều có một bức tường, bị bức tường ngăn cách chính là một “tôi”
hoàn toàn khác, là chân thực, hoặc cũng có thể là giả dối.
Tần Phóng chưa hề đến khu vui chơi, Tần Phóng đứng ngây người trước rạp chiếu
phim, Tần Phóng dễ tức giận nhưng tỉ mỉ... Nhan Nặc có cảm giác dường như anh
đang có ý để cô dần dần hiểu hết về anh, cho dù là anh dưới ánh mặt trời hay
anh trong bóng tối, đều thẳng thắn trước mặt cô. Cô nhìn anh với vẻ bất an rồi
lo lắng gọi: “Tần Phóng?”
Tần Phóng quay lại, bặm môi nói với cô: “Đây là ông nội anh.”
Câu nói đã chứng minh cho sự suy đoán của cô, thế nhưng cô chưa chuẩn bị tâm
lý, Tần Phóng đã nhanh chân tiến lên phía trước. Anh cố nén cơn giận, sầm mặt
nói: “Sắp đến Tết rồi, ông tới đây làm gì thế ạ?”
Nói xong, anh đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đứng sau lưng ông nội, rồi
nói với giọng không vui vẻ cho lắm: “Thư ký Lâm, sao có một mình anh đi cùng?
Bác sĩ Smith đâu?”
“Cậu Tần, đây...” Thư ký Lâm ngập ngừng không biết nên nói thế nào.
Ông nội Tần Phóng gõ gõ chiếc gậy, nhìn Tần Phóng vẻ tức giận: “Ông đến thăm
cháu nội ông, cần lắm người đi thế làm gì? Nếu như không phải cháu nhất định
đòi ở đây thì già cả như ông còn phải vất vả tới thăm cháu sao?”
“Đúng là không biết cái gì.” Tần Phóng làu bàu nói nhưng hai tay vẫn cẩn thận
đỡ ông: “Nhà họ Tần bao nhiêu người như thế, ông còn lo không có người đón Tết
với ông sao?”
“Tên nhóc thối tha, sao nói những lời vô lễ thế hả? Nhà họ Tần không phải nhà
cháu sao?” ông nội Tần Phóng vỗ cái bốp lên đầu anh.
Hai ông cháu nhà này nói chuyện cứ như cầm kim đâm nhau, gương mặt cũng không
vui vẻ như những gia đình khác khi gặp mặt người thân, Nhan Nặc ban đầu còn
nghĩ quan hệ của họ không tốt nhưng sau đó nhìn ánh mắt Tần Phóng cô biết, đó
là ánh mắt quan tâm tới người khác. Lẽ nào trong chuyện này còn có quá khứ khó
nói?
Đúng lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng Tần Phóng nói
với ông nội: “Ông, không cần nhìn đâu, cô ấy là bạn gái cháu, tên Nhan Nặc.”
Dạo này Nhan Nặc đã quen với việc nghe Tần Phóng giới thiệu cô với mọi người,
chỉ là bây giờ trước mặt cô không phải người khác mà là ông nội anh, điều này
có được coi là gặp mặt phụ huynh không? Cô lo lắng rồi vội vã lấy lại tinh thần
nhoẻn miệng cười: “Cháu chào ông, cháu là Nhan Nặc.”
Trong thời gian ngắn, cô không thể nghĩ ra cách xưng hô phù hợp, xa lạ và thân
mật có sự khác nhau, bây giờ cô chưa thể gọi là ông nội được, gọi ông Tần thì
quá xa lạ, nên chỉ có cách tránh đi, nói ít sai ít, theo cô nhận xét thì ông
lão này không dễ dàng tiếp cận.
Quả nhiên, ông nội Tần Phóng chỉ hơi gật đầu coi như đáp lại, rồi chau mày nhìn
Nhan Nặc dò xét, nhưng thái độ trên cao nhìn xuống của ông khiến cô không thoải
mái, đã từng có ánh mắt sắc lẹm nhìn cô như thế này, sau đó phun ra bốn tiếng:
“Cô này không được.” Sự xấu hổ ấy khiến tim cô như bị bóp nát, khi muốn bù đắp
lại thì trái tim đã có muôn vàn lỗ hổng.
Ngược sáng, gương mặt không chút biểu cảm của ông nội Tần Phóng nhìn anh, nói:
“Dằn vặt bao lâu, là cô gái này sao?”
Giọng nói không nặng không nhẹ ấy dường như vẫn ẩn chứa nhiều ẩn ý, còn ẩn ý gì
thì có lẽ chỉ Tần Phóng mới hiểu.
Tần Phóng lập tức buông cánh tay đang giữ ông ra, đi tới bên Nhan Nặc, nhìn ông
với ánh mắt phản cảm: “Ông lại muốn dùng thủ đoạn chứ gì?”
Không khí bắt đầu căng thẳng, gương mặt ông nội Tần Phóng vẫn không chút biểu
cảm, ông đưa mắt nhìn Tần Phóng và Nhan Nặc một lượt, một lúc sau mới nhấc nhấc
chiếc gậy: “Ngồi máy bay một ngày mệt rồi, về khách sạn nghỉ ngơi đã, có việc
gì nói sau.”
Nói xong, ông liền đi qua hai người, không để ý gì nữa, thư ký đi theo sau.
Gương mặt Tần Phóng sầm lại nhìn theo bóng ông, im lặng một hồi, Nhan Nặc cũng
không nói gì, dù sao bàn tay cô cũng đã bị anh nắm chặt.
Có điều hai người họ chưa đi khỏi đó thì thư ký Lâm đã quay lại, lịch sự nói:
“Cậu Tần, chủ tịch nói tiệc gia đình tối nay mời cô Nhan Nặc tới.”
Nói xong, thư ký Lâm nhìn hai người khẽ gật đầu rồi đi thẳng, không để hai
người có dịp nói gì.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp màu vàng nhạt như xua đi hơi lạnh của buổi
sáng sớm, thành phố bắt đầu bận rộn.
Nhan Nặc lơ đễnh nhìn dòng xe phía trước, Tần Phóng lạnh lùng và im lặng như
thế khiến cô cũng chỉ biết chọn sự im lặng, nếu có việc gì đó mà anh chưa nói
với cô thì chỉ có thể là chưa phải lúc, hoặc nói cách khác là anh chưa chuẩn bị
tốt. Chỉ là cô không ngờ anh lại nói: “Nhan Nặc, anh xin lỗi!”
Xin lỗi? Nhan Nặc sững lại rồi hỏi ngược lại như không có chuyện gì xảy ra:
“Tại sao lại nói thế?”
Không biết do thời gian đợi đèn xanh quá lâu hay tâm trạng của anh quá bức xúc,
anh buông một câu chửi thề rồi đập vô lăng, bấm còi inh ỏi như muốn bộc lộ cơn
giận của mình.
Nhan Nặc đưa tay ra trước mặt anh, kiên nhẫn nói: “Anh đã từng nói hai người
khi ở bên nhau không cần phân biệt, việc của anh cũng là việc của em, vì vậy
đừng bao giờ nói xin lỗi nữa, em không muốn nghe.”
Cô chỉ cần nghĩ một chút là biết anh cảm thấy có lỗi bởi những lời ông nội anh
nói với cô hoặc có thể là do nguyên nhân sâu xa nào đó. Nhưng cô không để ý
những việc ấy, trong lòng anh thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết, nếu đã quyết định
ở bên nhau rồi thì những việc cần đối mặt cả hai sẽ cùng đối mặt.
Tần Phóng cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay anh và cô đang đan vào nhau,
ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên mu bàn tay trắng ngần của cô, những móng tay
màu hồng đều đặn giống như những chiếc vỏ ốc sạch sẽ, ấm áp khiến trái tim nóng
giận của anh nguôi dần, anh quay sang nhìn gương mặt hiền dịu của cô, trong đầu
nghĩ tới một câu, cảm thấy mãn nguyện, chỉ vì có em.
Anh nói: “Những chuyện vớ vẩn này có nói một hồi cũng không hết, hơn nữa càng
thêm phiền lòng, đến lúc đó đó nếu dọa em chạy mất thì ai đền anh?”
Âm thanh xung quanh quá ồn ào nhưng không hề ảnh hưởng tới hai người, Nhan Nặc
nhìn anh rồi chậm rãi: “Em không sợ, bởi vì bây giờ không phải là anh, là em,
mà là chúng ta.”
Gương mặt Tần Phóng tươi hẳn, anh khẽ đáp một tiếng rồi không ngừng lặp lại:
“Chúng ta, ừ đúng, chúng ta...”
Nhan Nặc trợn mắt nhìn anh: “Việc đầu tiên anh phải làm là về ngủ một giấc đã,
anh nhìn anh xem, sắp thành gấu trúc rồi.” Cô chỉ chỉ quầng mắt anh, giọng vừa
thương vừa trách.
Tần Phóng mỉm cười, đôi mày dài rất đẹp, thậm chí anh bắt đầu lên giọng trêu
chọc cô: “Vậy cũng được... em phải ngủ cùng với anh.”
Nhan Nặc lườm anh rồi nghiến răng: “Anh nằm mơ à?”
Hai má cô ửng hồng, dịu dàng e ấp như mặt Tây Hồ. Hơi thở gấp gáp, anh sát lại
gần hôn cô một cái nhưng đằng sau vang lên hàng tràng còi inh ỏi khiến anh bức
xúc quay lại, đành phải từ bỏ cơ hội ngàn năm hiếm có.
Nhan Nặc không nghĩ anh to gan đến thế, mất một lúc mới sực tỉnh, cô lập tức
đẩy anh ra: “Nghiêm túc nào, mau lái xe.”
Điệu bộ ngại ngủng của cô khiến anh sững lại, trái tim khẽ ngân một hồi.
Nếu không phải nằm mơ thì anh hy vọng thời gian dừng lại mãi mãi ở giây phút
này.
Tình yêu tới cực điểm chỉ mong say mãi, không muốn tỉnh.