Dương Diệp Tây vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Như để trả lời cho thắc mắc của cậu, Cố Thanh Thành đi về giá treo và cầm áo khoác của mình xuống. Hắn lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung.
Dương Diệp Tây lúc này:
“…”
Trông quen thật đấy…
Sau đó Cố Thanh Thành bước về phía cậu, đưa cái hộp cho nhóc con.
Dương Diệp Tây vươn tay nhận lấy, đôi môi còn mấp máy:
“Cái này…”
Thế rồi cậu mở nó ra, thấy trong hộp là một cây bút được thiết kế rất tinh xảo. Quan trọng nhất là trông nó giống y như cái mà cậu tặng Cố Thanh Thành!
“Có thích không?”
Dương Diệp Tây nghe hắn hỏi thì ngẩng đầu lên, đối diện với cậu là đôi mắt ngập tràn ý cười của người kia.
“Lúc anh ở trong tiệm cứ thấy em nhìn nó, anh còn nghĩ hẳn là em thích cây bút này lắm. Không nghĩ là…”
Không nghĩ là vốn dĩ em định mua cho anh…
Dù Cố Thanh Thành không nói tiếp nhưng Dương Diệp Tây cũng hiểu ý của hắn.
Cậu nhìn xuống tay hai người, bọn họ đều cùng đeo nhẫn, cùng cầm hộp nhung đựng bút kiểu dáng y hệt nhau.
Sau đó Dương Diệp Tây lại chuyển ánh mắt về phía Cố Thanh Thành, có gì đó vừa mới nổi lên rồi lặng lẽ đơm hoa trong lòng cậu, cậu như bị hút vào sự dịu dàng của hắn.
Hai người cứ thế nhìn nhau, để rồi cậu cũng bật cười theo người trước mặt.
Dương Diệp Tây thực sự rất yêu những khoảnh khắc bình dị như vậy. Khi ấy cậu chẳng cần lo rằng mình sẽ trông như thế nào trước mắt đối phương, chỉ cần thoải mái nở nụ cười tươi như những đứa trẻ.
Có nhiều thứ có lẽ không nên nghĩ quá nhiều, chỉ cần thuận theo tự nhiên không phải rất tốt sao?
Như thể đã thấu suốt, Dương Diệp Tây liền chủ động hơn, cậu nói:
“Em thích lắm, còn anh? Anh có thích món quà em tặng cho anh không?”
Cố Thanh Thành đáp:
“Thích, rất thích.”
Ý cười từ nãy đến giờ vẫn chưa hề tan đi.
Niềm vui đôi lúc thật đơn giản, đó là khi bạn dành hết tình cảm cho một người bạn yêu, và chỉ cần họ đáp lại bạn một chút thôi, bạn đã thấy đủ hạnh phúc rồi.
Sau đó Cố Thanh Thành liền giúp Dương Diệp Tây để đồ lên bàn, hai chiếc hộp xinh xắn được xếp cạnh nhau.
Dương Diệp Tây dõi theo hắn, bỗng nhiên rất thương Cố Thanh Thành, cậu mong rằng đoạn tình cảm này là hai người bước cùng nhau, chứ không phải chỉ một mình người ấy tiến về phía cậu.
Vừa nghĩ thế, Dương Diệp Tây liền nghiêng người về phía Cố Thanh Thành, không đợi hắn kịp phản ứng đã hôn lên môi hắn.
Cố Thanh Thành ngơ ngác, nom cũng bất ngờ lắm.
Dương Diệp Tây thấy dáng vẻ này của hắn rất thú vị, vì bình thường toàn là cậu bị Cố Thanh Thành làm cho ngại ngùng, giờ cũng đến lúc cậu được phản công. Thế nhưng cậu còn chưa làm được gì tiếp thì người kia đã áp sát về phía cậu.
Cố Thanh Thành không chỉ rung động bởi hành động vừa nãy của Dương Diệp Tây mà còn vì nụ cười và cái cách cậu nhìn hắn – Đôi mắt lấp lánh chứa cả ngàn sao.
Đứa em bé bỏng của hắn cuối cùng cũng trở về rồi.
Hắn đã không kìm được mà hôn lên đôi môi ấy một lần nữa. Thân thể hai người dán sát vào nhau.
Dù bất ngờ nhưng Dương Diệp Tây đã nhanh chóng thuận theo, cậu có thể cảm nhận được mùi hương và tiếng tim đập gia tốc, không biết là của cậu hay của Cố Thanh Thành đây?
Cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, tận hưởng tất cả dư vị mà hắn mang lại, từ những cái vuốt ve, vỗ về sau lưng đến đôi môi nóng rẫy.
Thiết nghĩ nếu Cố Thanh Thành là một con ong, vậy thì con ong đó đã tìm được bông hoa xinh đẹp nhất đời mình. Nó từ từ tiếp cận lên cánh hoa, đợi đến ngày hoa nở, con ong chớp cơ hội tiến vào. Nó khám phá từng ngóc ngách sâu trong lớp lớp tầng hoa, mút mát từng chút mật ngọt ứa ra khiến nó mê đắm.
Bầu không khí dần tản mác ra hương vị kiều diễm.
Khi hai người tách nhau ra, Dương Diệp Tây đã chẳng còn mấy sức, cậu thở gấp từng hơi, cả người dựa hẳn vào Cố Thanh Thành.
Qua vài giây bình ổn lại cậu mới nhận ra có gì đó đang chọc vào bụng mình.
Mặt Dương Diệp Tây vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, cậu bám vào vai Cố Thanh Thành và ngẩng lên.
Lúc này Cố Thanh Thành vẫn đang đỡ lấy cậu, hắn thấy đôi mắt cậu như phủ thêm màn sương mỏng, ráng hồng ửng lên trên má và chóp mũi, đôi môi ướt át đỏ bừng. Từng chi tiết được phóng đại trước mặt Cố Thanh Thành, hắn nhanh chóng đưa tay lên che mắt cậu, giọng nói khàn khàn:
“Đừng nhìn anh như thế.”
Sau đó hắn nhanh chóng thả tay xuống rồi tách ra khỏi người cậu:
“Anh vào nhà vệ sinh một chút.”
Nhưng điều hắn không ngờ được nhất là khi hắn vừa quay đi thì Dương Diệp Tây đã nắm lấy tay hắn. Cậu nói:
“Anh, anh không muốn tiếp tục sao?”
Máu nóng chạy loạn khắp cả thân thể Cố Thanh Thành, hắn cảm giác bản thân không còn tỉnh táo nữa, như chìm trong cơn say mà mê muội nhìn người trước mặt.
Tuy Cố Thanh Thành không nói gì nhưng Dương Diệp Tây vẫn có thể cảm thấy hắn đang do dự, cậu liền nói tiếp:
“Em cũng muốn…”
Như thể cổ vũ người trước mặt, Dương Diệp Tây bước về phía Cố Thanh Thành, kéo tay hắn áp vào má mình, khóe mắt ửng đỏ, gọi: