Ads
Tiêu Nại từ chối vẻ rất chính nhân quân tử: “Thật ngại quá, ngoài sắc đẹp của phu nhân, tôi không chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào khác.”
Anh sửa lại quần áo cho chỉnh tề rồi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Vi Vi đuối sức không bước nổi tới ghế salon, chỉ trượt
theo cánh cửa ngồi bệt xuống đất, ôm lấy đầu gối, lúc đỏ mặt tía tai,
lúc thì hồn bay lâng lâng, lúc lại ảo não thắc mắc…
Cứ lúc thế này lúc thế khác, đến khi Vi Vi đã thoát ra khỏi trạng
thái tứ chi rũ rượi đầu óc thiếu oxy, thì thời gian đã trôi qua lâu lắm
rồi.
Vi Vi cố ngồi dậy. Sao có thể đợi anh ở đây được, quá là ngoan ngoãn rồi! Không được! Nên nhanh chóng bỏ chạy mới đúng!
Nhưng khi thực sự bước đến cửa công ty, cô lại dừng.
Chạy thế này thì có ra gì đâu. Chuyện này, chuyện này thực ra bình
thường mà, thì cô đã từng thầm nghĩ đến đó thôi… chẳng qua chuyện xảy ra quá đột ngột và cô thì chẳng một chút chuẩn bị nào cả, phản ứng giống
một con ngốc ấy = =
Nếu cứ chạy đi thế này, có khi nào càng như chuyện bé xé ra to càng giống con ngốc hơn không.
Vi Vi đứng ở cửa công ty nghĩ ngợi lung tung, đi cũng không mà về cũng chẳng, sắp phiền muộn chết đi được!
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, một phần cơm thịt bò đã cứu rỗi đời cô.
Cửa thang máy “ding” một tiếng mở ra, một chàng trai đội mũ mỏ vịt
xách một chiếc túi nhựa bước ra, nhìn ngó quanh quất, cuối cùng đến
trước mặt Vi Vi.
“Cô là cô Bối phải không?
Vi Vi ngẩn ra một lúc rồi gật đầu.
“Hi, đây là phần cơm thịt bò cô chọn, tôi mang đến cho cô, cám ơn đã quan tâm, mười lăm tệ chẵn.” Mũ mỏ vịt đưa túi nhựa cho cô.
Cơm thịt bò…
Không cần nghĩ cũng biết ai đã chọn, thì ra anh đã nghe thấy. Vi Vi
đón lấy chiếc túi, trạng thái đỏ mặt tía tai toàn thân mệt nhoài lại
xuất hiện.
Chàng trai mũ mỏ vịt vẫn đứng đợi cô thanh toán tiền, Vi Vi sờ sờ túi, đưa tờ một trăm tệ ra.
Mũ mỏ vịt không nhận, hỏi với vẻ khó xử: “Cô không có tiền lẻ?”
Vi Vi gật đầu, tiền lẻ đã dùng hết cho việc đi xe rồi.
“Vậy, cô có thể mượn người khác được không, tôi không có tiền lẻ.”
Mượn người khác… chẳng lẽ mượn Đại Thần? Ý nghĩ này vừa lóe lên, lập
tức bị Vi Vi dập dắt rất nhân đạo. Cuối cùng một ý nghĩ xuất hiện thoáng qua, đôi mắt Vi Vi sáng rực, nhìn mũ mỏ vịt và nói rất nhiệt tình: “Thế này vậy, tôi đi với anh đến cửa hàng trả tiền.”
“Ơ… có phiền cho cô không.”
“Không sao không sao.”
Vi Vi vội vã nói, càng nghĩ càng thấy đúng là ý kiến hay, xách valy đến thang máy, đi vài bước lại quay đầu lại.
“Anh đợi một chút, tôi nhắn tin lại đã.”
Lại xách valy chạy vào công ty.
Mũ mỏ vịt nhìn theo dáng cô, há mồm, cuối cùng nuốt cái câu “thực ra thiếu tiền cũng được” xuống.
Lúc Tiêu Nại về lại văn phòng, bên trong đã không một bóng người, trên màn hình vi tính lại xuất hiện một mảnh giấy.
Tiêu Nại gỡ xuống.
“Cám ơn món cơm thịt bò anh gọi, nhưng em không có tiền lẻ, người ta
lại chẳng chịu cho thiếu, nên em theo người ta đến cửa hàng trả tiền
rồi.”
Phần cuối vẽ một cái mặt cười toe toét thật lớn.
Khóe môi Tiêu Nại hơi hơi nhướn lên.
Chạy thì đã chạy rồi, còn viện cái cớ chẳng có thành ý gì cả. Kẹp
mảnh giấy vào tập tài liệu, Tiêu Nại nhấc điện thoại cạnh bên lên, nhấn
hàng số mà gần đây mới bắt đầu quen thuộc. Bên kia nhận điện, Tiêu Nại
hỏi thẳng: “Đang ở đâu?”
Vi Vi đang dọn dẹp vệ sinh.
Với phong cách của bạn Bối Vi Vi, tất nhiên sẽ không làm chuyện gì mà không có chuẩn bị, trước khi đến đây đã nghĩ kỹ. Đầu tiên phải xác định chỗ ở đã. Trước khi nghỉ hè Vi Vi không làm đơn xin ở lại ký túc, nên
không thể ở trong trường, cũng may cô tiểu thư nhà giàu Hiểu Linh có một căn nhà gần trường, có thể cho cô ở nhờ, chìa khóa mấy hôm trước đã gửi chuyển phát nhanh cho cô.
Lúc nhận điện thoại của Tiêu Nại, Vi Vi đang dọn dẹp nhem nhuốc cả mặt mày.
Di động đang hát vang bài quốc ca một cách vui vẻ.
Vi Vi nhìn nó đến tận mấy giây sau mới nhấn nút nghe, tim đập thình
thình, nhưng nói chuyện vẫn ra vẻ bình thường: “Em đang dọn dẹp vệ sinh
nhà Hiểu Linh, không thể ở trong trường, em mượn nhà trống của cô ấy ở
tạm một thời gian.”
“Địa chỉ.”
“Hừm, anh muốn đến à, muộn tí nữa hẵng tính vậy, em đang dọn dẹp, bẩn lắm.”
“Anh đến giúp.”
“Hừm, không cần đâu ạ, anh nổi tiếng quá em mời không nổi…” Vi Vi từ chối lia lịa, không muốn anh đến đây.
Tiêu Nại trầm ngâm một lúc, hơi dựa nghiêng người vào bàn, đôi chân
dài duỗi ra, giọng nói bình thản: “Vi Vi, có phải em đang xấu hổ?”
Vi Vi: “…”
“A1601, tòa nhà 17, Hoa viên Bảo Quế, lúc anh đến thì mua giúp em một chai thuốc tẩy rửa nhé!”
Nói liền một hơi, rồi Vi Vi nhanh chóng dập điện thoại.
Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa réo vang, Vi Vi chạy ra mở, không cho
người ta có cơ hội nói gì, Vi Vi vội vàng nhón chân, đội lên đầu anh
chiếc mũ giấy cô vừa làm xong khi nãy, rồi đẩy anh vào nhà bếp, nhét vào tay anh một mảnh giẻ lau.
“Anh dọn dẹp nhà bếp, không làm xong thì đừng ra đây.”
Sau đó lại chạy vào phòng ngủ lau chùi cửa kính.
Tiêu Nại nắm miếng giẻ trong tay, nhìn khắp nhà bếp, cười rồi lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Hình như đạp trúng đuôi thì phải, nên dỗ dành hay không, hay là đạp
thêm tí nữa? Dáng vẻ cô tức giận vì bị chòng ghẹo này quả thật thú vị
quá.
Đại não đáng giá ngàn vàng của một người nào đó, bắt đầu vận hành rất nghiêm túc về đề tài chán nhách này.
Cho đến hơn năm giờ, căn nhà mới được dọn dẹp cho ra dáng có thể ở
được, Vi Vi ngắm căn nhà thoáng đãng sạch sẽ, cảm thấy hết sức hài lòng.
Lúc này Tiêu Nại cũng xách bao rác từ phòng khách bước ra. Trước đó
anh đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, rồi lại bị Vi Vi đuổi ra dọn dẹp phòng
khách. Hai căn phòng được dọn sạch, cho dù người phong thái nhã nhặn
lịch thiệp như Tiêu Nại thì trên mặt cũng xuất hiện vài vết tích rất tội nghiệp, chiếc mũ giấy Vi Vi làm cũng hơi lệch sang một bên, nhưng anh
vẫn rất đẹp trai rất có khí chất~~~
Vi Vi nhìn anh, không nhịn được cười phì ra, trong lòng vốn có chút chút xấu hổ ngại ngùng cũng theo tiếng cười bay biến mất.
Vi Vi đẩy anh về phía phòng vệ sinh: “Anh đi rửa mặt đi, lát nữa em mời anh đi ăn vịt quay.”
Gần nhà Hiểu Linh có một tiệm vịt quay Quế Ký, nổi tiếng ngon-bổ-rẻ,
hai mươi mấy tệ là có thể ăn no. Nửa con vịt, ăn da là một, xé nhỏ xào
ra là hai, đầu vịt nấu canh là ba, chọn thêm hai món xào một đĩa trái
cây là hai người có thể ăn dư thừa được rồi.
Vi Vi dọn dẹp mệt quá, dạ dày nở to, càn quét bàn ăn rất khí thế. Lúc ăn no xong bước ra, vừa đến cửa tiệm lại thấy mây đen sấm chớp đùng
đùng, “tách” một tiếng rất nhanh rồi mưa lớn ào ào quất xuống.
Đành phải ngồi trong tiệm đợi mưa tạnh rồi về vậy.
Mưa to không kéo dài lâu, mười mấy phút đã ngừng, quét sạch cả một
bầu khí nóng. Trên đường đi, Vi Vi chỉ cảm thấy toàn thân thanh thoát,
không khí trở nên thanh tân đáng yêu lạ thường.
Tiêu Nại ngẩng đầu nhìn bầu trời, chợt cười.
Vi Vi tự thấy hôm nay mình làm rất nhiều chuyện đáng kinh ngạc, nên
hoài nghi anh đang cười mình, lắc lắc tay anh, “Anh cười gì thế?”
Tiêu Nại nhìn sang cô, nét cười trong ánh mắt càng đậm: “Không có gì, chỉ cảm thấy, em vừa đến là thời tiết ở đây trở nên đẹp hơn.”
Này!
Đừng sến như thế được không!
Vi Vi mặt đỏ tim đập trợn mắt với anh, nhưng ánh mắt sóng nước lung
linh, rõ ràng là dụ dỗ. Tiêu Nại không kìm được, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Vi Vi lập tức thấy được, tiếng sấm vừa đi xa lại trở lại. Đây… đây là giữa đường giữa xá mà, bị người ta nhìn thấy thì sao. Vừa nghĩ đến
chuyện “bị người ta nhìn thấy”, Vi Vi cảm thấy ngay có ai đó đang nhìn
cô.
Giật mình nghiêng sang, chỉ thấy hai Loli nhỏ xíu chừng 4,5 tuổi
giống nhau như đúc, buộc tóc nhỏng cao, đang đứng ngậm ngón tay, đôi mắt to lướt qua nét tò mò, nhìn họ không chớp mắt.
Thần thánh ơi! Vi Vi thầm rên rỉ, kéo Tiêu Nại chạy như điên.
Cả đời này của Tiêu Nại chưa từng bị người ta kéo chạy một cách mất hình tượng thế này, quả là dở khóc dở cười.
“Vi Vi.”
“Chạy nhanh đi, em mắc cỡ >o
Chạy như điên một hồi sau, Vi Vi không tiếp tục được nữa, nhưng vẫn
không buông tay Tiêu Nại ra, thở hổn hển kéo anh đi rất kiên quyết. Kéo
đến một thảm cỏ sạch sẽ không bị mưa làm ướt, Vi Vi mới buông tay anh
ra, mệt nhọc ngồi xuống, bất động.
Tiêu Nại đến cạnh cô rồi ngồi xuống.
Trong một lúc cả hai chẳng ai nói câu nào.
Cơn gió muộn sau trận mưa đưa đến mùi hương nhè nhẹ của cây cỏ, không khí trong lành khiến người ta mê mẩn, nhưng có lẽ là, phần nhiều là đến từ người bên cạnh chăng. Vi Vi ngồi cạnh anh, nhận ra mình lại có ý
nghĩ muốn dựa sát vào anh, nên vội vã quay đầu đi, đùa nghịch những ngọn cỏ xung quanh.
Một lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi: “Sao anh không hỏi em là tại sao em đến?”
Có cần hỏi không? Tiêu Nại thắc mắc bằng ánh mắt.
Đừng tự yêu mình thế có được không, hỏi đi! Vi Vi cũng cưỡng ép bằng ánh mắt.
Tiêu Nại thuận theo: “Được, Vi Vi sao em lại đột ngột đến?”
Vi Vi hài lòng trả lời: “Em đến để thực tập, bên nhà em không tìm ra
nơi thích hợp. Công ty các anh có nhận thực tập sinh không?”
Tiêu Nại đáp rất nghiêm chỉnh: “Tiêu chuẩn chọn người của công ty bọn anh rất cao.”
“…Em chỉ là thực tập sinh thôi mà, có cần anh phát lương đâu.”
“Ừ, nếu miễn phí thì càng phải thận trọng hơn.”
Vi Vi nhặt hai cọng cỏ lên phất vào người anh: “…Tóm lại anh muốn thế nào?”
Tiêu Nại khẽ hừ một tiếng: “Hối lộ anh?”
Ôi sao mà vô sỉ thế nhỉ!
Nhưng mình dưới cơ người ta mà, Vi Vi đành cúi đầu chịu thua: “Vậy lát nữa em mời anh ăn khuya nhé?”
Tiêu Nại từ chối vẻ rất chính nhân quân tử: “Thật ngại quá, ngoài sắc đẹp của phu nhân, anh không chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào khác.”