Yêu Em Từ Giọng Nói

Chương 27



Cố Hoài Cẩn ngồi trong Lục Bá Thất, chuyên chú nhìn người ngồi bên đang chăm chú xem màn hình, Tô Noãn Dương.

Bộ phim này do anh diễn, nên anh đã quá quen thuộc, đương nhiên không cần thiết xem lại.

Chán chết, chống cằm nhìn cô, bất tri bất giác suy nghĩ lại bay tới đêm hôm qua.

“Cố Hoài Cẩn, hình như em thích anh rồi”

Tối hôm qua, Tô Noãn Dương say khướt tỏ tình với anh, anh còn chưa kịp đáp lại cô đã nghiêng đầu ngủ mất.

Anh cười khổ, xem ra cô gái nhỏ thật sự cho là đang mơ, nhưng mà, giống như có chút ý tứ?

Ai, Cố Hoài Cẩn bất đắc dĩ bĩu môi, không sao, không liên quan, tương lai còn dài.

Edit bởi Chưng cư Doãn Gia

Đối đãi với cô gái nhỏ trì độn này, không thể sốt ruột, cô có thể ý thức được tâm ý của bản thân cũng đã rất đáng khen rồi.

Ừm, biểu hiện không tồi, cho nên khen thưởng cho bản thân thôi.

Cố Hoài Cẩn nghĩ như vậy, lại cúi xuống điểm trên trán cô nhẹ nhàng trao xuống một nụ hôn, duỗi tay giúp cô dịch dịch góc chăn.

Làm xong tất cả, anh vừa lòng gật đầu, lại nhìn Tô Noãn Dương trong lúc ngủ mơ cười đến ngọt ngào, đứng dậy rời đi.

Trở lại phòng mình, anh đầu tiên là vọt vào tắm rửa, sau đó liền thay áo ngủ, đi tới ban công.

Cố Hoài Cẩn đứng ở lan can, nhìn bầu trời ngắm sao đến phát ngốc.

Đầu thu ban đêm có chút lạnh, gió đêm nhẹ thổi qua, anh xoay người về phòng, cầm bao thuốc lá, lại lên ban công ngồi.

Ngày thường, Cố Hoài Cẩn không hút thuốc, chỉ ngẫu nhiên lúc ở phim trường thấy buồn ngủ, thì hút một chút đề nâng cao tinh thần.

Nhưng chuyện ngày hôm nay, khiến anh chấn động rất lớn, anh cần một điếu thuốc để bình tĩnh, bình tĩnh.

Tô Noãn Dương.

Kỳ thật anh biết cô, không phải ngày một ngày hai.

Mấy năm trước, khi sự nghiệp của anh vừa mới tiến vào giai đoạn đỉnh cao.

Không thể đếm hết số kịch bản theo nhau mà đến, mỗi ngày tỉnh lại chính là làm việc, thường xuyên ở lại phim trường, tham dự hoạt động, gia tăng tỉ lệ lộ diện.

Anh giống như một người máy đã lên dây cót, mỗi ngày chỉ có thể máy móc làm việc, không ngừng nghỉ chút nào. Dần đà, anh thậm chí còn bắt đầu hoài nghi chính mình, không biết loại làm việc kiểu này rốt cuộc có phải thứ anh muốn hay không.

Trong lòng áp lực rất lớn, nhưng lại không biết nên đi tìm ai chia sẻ. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia

Tiêu Dao? Anh biết tiểu tử kia tuy rằng nhìn tùy tiện, nhưng thật ra tâm tư so với ai cũng đều tinh tế hơn, nếu đem mặt trái cảm xúc của anh nói với cậu ta, khẳng định phản ứng của cậu ta so với anh còn kịch liệt hơn.

Tính ra, hai người khó chịu không bằng một người không thoải mái, vì không để cho cậu ta lo lắng, anh chỉ có thể lựa chọn cái gì cũng không nói.

Người nhà? Vẫn là đừng nhắc đến thì hơn, lúc trước chính anh khăng khăng phải làm diễn viên, lão gia tử trong nhà đã nói, về sau mặc kệ sống hay chết đều sẽ không quản anh. Mấy năm nay, mẹ vì việc này mà đã tốn không ít tâm tư, không thể lại khiến cho mẹ càng thêm ngột ngạt.

Huống chi bởi vì lão gia tử không ủng hộ, anh mới có thể dùng công việc chứng minh năng lực bản thân, nếu hiện tại nói cho ông ấy biết áp lực của anh, liền tương đương với việc anh hạ mình làm kẻ thua cuộc, cho ông ấy cơ hội cười nhạo anh sao.

Bạn bè không được, người nhà càng không được, cứ như vậy, Cố Hoài Cẩn giống như một cái xác không hồn, ngày qua ngày trôi qua.

Vốn dĩ tính cách anh trầm mặc ít lời, ngày thường không thích nói chuyện, tất cả mọi người đều đã thành thói quen.

Anh có biến hóa như vậy, với người ngoài họ cũng chỉ thấy anh càng ngày càng ít nói, biểu tình càng ngày càng lạnh thôi.

Tiêu Dao cũng không cùng đoàn phim với anh, tự nhiên cũng không cảm thụ được nội tâm áp lực cùng mặt trái cảm xúc của anh.

Rốt cuộc có một ngày, anh bạo phát.

Ở đoàn phim, cãi nhau với đạo diễn một trận, chạy ra khỏi phim trường tùy tay gọi một chiếc xe, bắt đầu lang thang không có mục tiêu trên phố.

Tài xế nhìn thấy anh ăn mặc rất quý giá, hẳn là có thể trả tiền xe, liền không nói thêm gì, lôi kéo anh vòng quanh thành phố.

Ở trên xe ngồi một lúc, Cố Hoài Cẩn cũng bình tĩnh, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này thật ra chính mình không đúng.

Bởi vì anh không nắm đúng cảm xúc, cho nên NG rất nhiều lần, đạo diễn chỉ là oán giận vài câu, liền bị lửa pháo trúc oanh tạc, anh hô to gọi nhỏ với đạo diễn, nếu không phải nhân viên công tác kéo anh ra, có khả năng anh sẽ động thủ.

Ai, Cố Hoài Cẩn, mày chỉ có chút năng lực này thôi sao?

Anh thở dài, cảm thấy mình rất thất bại, tính, vẫn là nhanh trở về xin lỗi thôi.

Anh còn không có trách nhiệm như vậy lại chạy đi, đã kéo lùi toàn bộ tiến độ của đoàn phim, hy vọng lát nữa trở về đạo diễn có thể đừng khó dễ anh.

Tính ra, bị làm khó dễ thì chịu thôi, dù sao cũng là anh sai trước.

Còn may hôm nay không có phóng viên tới thăm, bằng không việc này không dễ giải quyết như vậy.

Nghĩ thông suốt, tâm tình Cố Hoài Cẩn cũng bình tĩnh lại, hỏi tài xế mấy giờ, chạy ra quá vội vàng, anh chưa kịp cầm di động.

“Hai giờ bốn mươi, ai nha, hai giờ bốn mươi, không được không được, phải nhanh nghe tiết mục!”

Lúc chờ đèn đỏ, tài xế nhìn mắt di động, nói.

“Cậu trai trẻ, còn may cậu hỏi tôi giờ, bằng không hôm nay lại không nghe được tiết mục, trở về nha đầu nhà tôi khẳng định lại nói.”

“Vâng, phiền ngài đưa tôi trở về đi.”

Cố Hoài Cẩn không nhanh không chậm nói, anh luôn không có lòng hiếu kỳ, cũng không muốn hỏi thăm nhà của người khác.

“Được, nhưng mà cậu trai trẻ, tôi thấy tâm tình của cậu giống như không tốt lắm. Người trẻ tuổi sao, khó tránh khỏi tuổi trẻ khí thịnh, không có việc gì cũng sẽ phát giận, nhưng cũng đừng tích nhiều oán giận quá, mọi việc nên lui một bước trời cao biển rộng!”

“Vâng” Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt đáp lại.

Tài xế sư phó thấy anh tiếp lời, cũng mở máy điện thoại, bắt đầu nhiệt tình giảng đạo cho anh.

“Tôi nói với cậu, cậu vừa lên xe, tôi liền cảm thấy cậu rất quen mặt, khả năng hai ta có duyên, hôm nay tôi phải cùng cậu tâm sự một chút.”

Cố Hoài Cẩn không tỏ ý kiến, có thể không quen mặt sao, lấy lượng công việc hiện tại của anh, phỏng chừng trên TV tất cả đều là hình anh đi.

Nhưng anh cũng không muốn đánh gãy tích cực của người ta, huống chi đã thật lâu không có nghe thấy trưởng bối nói chuyện cùng mình thân thiết như vậy, nghĩ đến cái nhà kia, bầu không khí luôn lạnh băng, anh cảm thấy càng thêm bực bội, cảm xúc thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, lại bị khơi lên.

Truyện đăng ở những nơi khác ngoài wattpad, wordpress của Chung cư Doãn Gia đều là ăn cắp trắng trợn

“Cậu trai trẻ, tôi nói với cậu, con người chỉ cần tồn tại, thì chuyện gì cũng đều có thể qua đi, trời sập cũng có người chống, đừng để bản thân áp lực quá lớn, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ mà tồn tại so với mọi thứ đều quan trọng hơn, biết không?”

“Vâng” Cố Hoài Cẩn gật gật đầu.

“Ai, đứa nhỏ này, vừa thấy đã biết là rất quật cường, lão già này không nói nhiều nữa, chúng ta cùng nghe tiết mục đi.”

“Tôi nói với cậu, nha đầu nhà tôi đặc biệt thích nghe tiết mục này, nếu không phải ban ngày phải đi học không có cách nghe, liền cưỡng chế người cha này mỗi ngày đều phải nghe, buổi tối về nhà phải nói cho nó biết nội dung tiết mục kia.”

“Tôi mỗi ngày đều vội vàng lái xe, tiết mục lại không phát trên radio, chỉ phát trên di động còn phải cắm thêm dây mới có thể nghe, cho nên đã vài ngày đều không hoàn thành nhiệm vụ cho nha đầu, hôm nay trở về nếu lại nói với nha đầu kia tôi quên nghe, con bé nhất định sẽ tức giận, còn may cậu hỏi tôi giờ, bằng không tôi thật đúng là sẽ quên, như vậy nhất định sẻ rất thảm!”

Có thể là bị hạnh phúc dào dạt trên mặt tài xế nhiễm, Cố Hoài Cẩn khó có được lòng hiếu kỳ, lên tiếng dò hỏi.

“Bác tài, cái tiết mục bác nói là cái gì?”

“Ừm, chính là tiết mục của một cô gái nói chuyện, giống như quảng cáo. Đúng rồi, cậu không phải cảm thấy phiền lòng sao, có thể nghe một chút, còn có thể gọi điện thoại nói với cô ấy, âm thanh của cô gái này rất ôn nhu dịu dàng, nói chuyện cũng rất hay, vừa thấy đã biết người có văn hóa, chúng tôi đều là thô nhân không thể so, ai, cậu nói nếu lúc trước ta học hành cẩn thận…”

Tài xế bắt đầu lải nhải hồi ức lúc ông ta còn niên thiếu, Cố Hoài Cẩn đã không có tinh lực nghe, bởi vì tiết mục đã bắt đầu rồi.

“Xin chào, chúc mọi người buổi chiều tốt lành, cảm ơn mọi người đã nghe tôi phát sóng trực tiếp, tôi là Tô Tô…”

Thanh âm cô gái điềm đạm ôn nhu từ di động truyền ra, có lẽ là tâm tình không tồi, âm điệu cô khẽ lên cao, nghe rất vui tai.

Không gian trong xe không lớn, hoàn toàn bị lấp đầy bởi âm thanh của cô, lời nói uyển chuyển, thanh như chim hót, rủ rỉ êm tai.

Âm thanh kia, tựa như một rừng ánh mặt trời chiếu vào nội tâm mù mịt của Cố Hoài Cẩn, mang cho anh ấm áp, sáng ngời.

Một lúc sau, Cố Hoài Cẩn phá lệ nói.

“Bác tài, bác có thể cho con nhìn di động của bác một chút không? Con muốn xem tên tiết mục.”

“Được.” Tài xế sảng khoái đáp ứng, đem điện thoại đưa cho Cố Hoài Cẩn.

【 Lỗ tai nhỏ —— Tô Tô phòng phát sóng trực tiếp 】Đăng chính chủ tại chungcudoangia.wordpress.com

“Tô Tô.” Cố Hoài Cẩn gọi lên tiếng.

“Đúng đúng đúng, là cái tên này, nha đầu nhà tôi mỗi ngày đều nhắc mãi, con bé suốt ngày gọi Tô Tô tỷ tỷ, Tô Tô tỷ tỷ.”

“Cảm ơn bác.” Cố Hoài Cẩn đem điện thoại trả lại, chân thành tha thiết nói cảm ơn.

Từ ngày đó, Cố Hoài Cẩn mỗi ngày đều sẽ nghe Tô Noãn Dương phát sóng trực tiếp.

Từ đầu, anh chỉ cảm thấy âm thanh này có thể làm anh bình tĩnh, nhưng càng về sau, bất tri bất giác nghe phát sóng trực tiếp đã biến thành thói quen của anh, nếu ngày nào đó không nghe được, anh liền cảm thấy ngày đó thiếu cái gì, làm chuyện gì cũng không hài lòng.

Lúc không nghe được phát sóng trực tiếp, anh sẽ nghe kịch truyền thanh cô phối âm, nghe cô đi vào thế giới nhân vật, đắp nặn ra một nhân vật tươi mới linh động, rất thần kỳ, chỉ dùng thanh âm cô có thể khiến những nhân vật sống động hơn.

Mấy năm qua.

Anh nhìn cô vui vẻ, nhìn cô khổ sở.

Anh nghe cô ủy khuất nhưng miễn cưỡng cười vui, cũng nghe cô vui vẻ.

Anh nhìn người khác chửi bới cô, cũng nhìn người khác ủng hộ cô.

Anh thấy cô từ khi chỉ là một chủ phòng phát thanh nhỏ bé có hơn mười fan, trưởng thành một tiểu minh tinh có được đoàn fans của chính mình.

Anh nghĩ, có lẽ anh chính là người trời cao phái tới như một cây bút.

Thời gian trôi đi, cho dù có nhiều thứ đổi thay, chỉ có anh cây bút này vẫn luôn ghi lại từng bước trưởng thành của cô, nhìn cô hỉ nộ ái ố.

Không phải không nghĩ tới đi tra tư liệu về cô, cũng không phải không nghĩ tới đi xem cuộc sống ngoài đời thật của cô.

Nhưng anh không muốn phá hư loại cân bằng này, anh muốn nước chảy thành sông, nên luôn chờ cơ hội tới.

Nếu tương lai một ngày nào đó, cô gái kia thật sự có bạn trai, khả năng anh cũng sẽ giống như fan của cô, chân thành vì cô chúc phúc.

Thẳng đến nửa năm trước, một ngày nào đó, ngày đó qua đi, mọi chuyện không còn giống nhau. Cập nhật thông tin mới nhất của truyện tại page Chưng cư Doãn Gia (fb.me/chungcuDoangia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.