Yêu Em Từ Giọng Nói

Chương 42



Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Cố Hoài Cẩn đi theo Tô Noãn Dương vào thang máy, cửa thang máy vừa mở thì phát hiện có một nhà cửa đã mở rộng sẵn.

Tô Noãn Dương nhìn cửa mở, hít một ngụm khí lạnh, nhẹ giọng nói với Cố Hoài Cẩn.

“Chờ một chút, đừng đi vội! A Cẩn, vừa rồi mẹ em đều nhìn thấy.”

“Hửm?” Cố Hoài Cẩn nhướng mày dò hỏi, nhìn thấy cái gì?

“Lúc chúng ta ở dưới lầu, mẹ em thấy rồi!”

Tô Noãn Dương không biết nên biểu đạt như thế nào, đành phải luống cuống tay chân giải thích.

“Thấy gì? Là như này sao?” Cố Hoài Cẩn mỉm cười cúi đầu, lại muốn hôn trộm một cái.

Tô Noãn Dương vội vàng nghiêng đầu né tránh, không cao hứng giận dỗi nói.

“A Cẩn, anh đừng náo loạn! Mẹ em thật sự thấy được đấy, làm sao bây giờ? Nghe ngữ khí của bà vừa rồi trong điện thoại giống như rất tức giận!”

Tô Noãn Dương gấp đến độ không biết làm sao, nhà đã ở trước mặt, nhưng cô lại không biết nên đi vào như thế nào.

“Không sao, có anh ở đây, đi thôi, chúng ta đi vào.”

Cố Hoài Cẩn trong tay đều cầm theo đồ vật, không có cách nào giống như ngày thường an ủi Tô Noãn Dương, anh đành phải buông đồ vật, chuyển hết về một bên tay, sau đó dắt tay nhỏ của Tô Noãn Dương, thấy chết cũng không chùn bước đi về phía trước. (Edit: Anh cũng căng thẳng lắm chứ bộ >. <)

Đi đến cửa, Tô Noãn Dương nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tới tới.”

Tô ba ba nghe được tiếng bọn họ tiến vào, vội vàng đi tới, mở cánh cửa đang hờ khép, hướng Tô Noãn Dương đưa mắt ra hiệu.

Người sau biết nghe lời mà hô một tiếng:

“Mẹ, chúng con đã trở về rồi.”

Trầm mặc, xấu hổ trầm mặc.

Ba Tô xin lỗi mà nhìn thoáng qua Cố Hoài Cẩn, không có biện pháp, tính tình lão bà nhà mình luôn như thế.

Tô Tô không cùng mọi người trong nhà nói một tiếng liền cùng minh tinh nói chuyện yêu đương, thậm chí còn nháo đến mức dư luận xôn xao, mọi người ai ai đều biết.

Trước tiên còn chưa biết đại minh tinh này nhân phẩm thế nào, nhưng làm con gái nhà mình bị ủy khuất điểm này bà không có biện pháp tha thứ.

Nếu không phải cuối cùng anh quyết định ra mặt giải quyết chuyện này, mẹ Tô tuyệt đối không bao giờ đồng ý Tô Noãn Dương cùng anh yêu đương, càng đừng nói để cô đem Cố Hoài Cẩn về nhà.

Ba Tô rất rõ ràng ý nghĩ của lão bà nhà mình, nhưng bà ấy nghĩ như vậy cũng không có gì không đúng, cho nên chỉ có thể để Cố Hoài Cẩn uỷ khuất một tí.

Cố Hoài Cẩn cũng biết rõ anh khiến cho Tô Tô bối rối, cũng không trách mẹ Tô có thái độ với mình, vẫn rất có lễ có tiết mà nói với ba Tô.

“Cháu chào chú, cháu là Cố Hoài Cẩn.”

“Hôm nay đến đây thăm gia đình cháu có mang chút quà cho chú và dì, không chuẩn bị kĩ càng, chỉ là một ít lễ vật nhỏ, hy vọng chú và dì thích.”

“Không có việc gì không có việc gì, mau vào đi, đứa nhỏ này, tới là được rồi, còn mang lễ vật làm gì.”

Tô Noãn Dương kéo Cố Hoài Cẩn ngồi vào sô pha, còn cô lăng xăng chạy tới phòng ngủ đi dỗ mẹ đại nhân còn đang cáu kỉnh.

“Mẹ, con đã trở về!”

“Ừ” Mẹ Tô đầu cũng không nâng, tiếp tục lo nhìn điện thoại trong tay cứng nhắc tiếp lời.

“Mẹ, Cố Hoài Cẩn cũng tới rồi, mẹ không ra gặp sao?”

Tô Noãn Dương ngồi trên giường, thật cẩn thận mà đi qua kéo cánh tay mẹ.

“Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì vậy?” Nếu nhắc tới Cố Hoài Cẩn rồi mà bà còn không phản ứng cô, vậy chỉ có thể đi đường cong cứu quốc.

“Xem Weibo, nhìn xem con gái tôi bị người ta mắng như thế nào.” Mẹ Tô tức giận trả lời.

Tô Noãn Dương thở dài, chậm rãi đem điện thoại cứng nhắc từ trong tay mẹ cầm lại.

Cô biết mẹ nghĩ như thế nào, bà nhất định là cảm thấy cô bị ủy khuất, cho nên mới không thích A Cẩn.

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mặc kệ con cái có làm cái gì nói cái gì, cha mẹ đều là người đau lòng.

Muốn cởi chuông cần tìm người cột chuông, Tô Noãn Dương cảm thấy nên cùng mẹ nói chuyện thật tốt.

“Mẹ, mẹ nghe con nói đã. Kỳ thật chuyện này cũng không như mẹ nghĩ đâu. Không sai, ngay từ đầu con đúng thật bị người ta mắng rất thảm, hơn nữa còn bị nói đặc biệt khó nghe, nhưng con cũng không cảm thấy không vui, thật sự.”

“Bởi vì bạn bè đều ở bên an ủi con, cổ vũ con, các fan của con cũng đều nói chuyện thay con, còn có A Cẩn, anh ấy thậm chí vì con mà công khai thân phận của mình, cố ý đăng bài thanh minh nói ra chân tướng, mẹ không biết chuyện này với anh ấy mà nói có bao nhiêu khó khăn đâu”

“Mẹ không biết, A Cẩn là một người không thích đem công việc và sinh hoạt đời sống nhập làm một, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc, anh ấy không thể không xuất hiện trước mặt người xem. Nhưng trước nay anh ấy chưa từng đi lăng xê, tận lực không xuất hiện ngoài tác phẩm đóng phim.”

“Mẹ xem, anh ấy không tham gia gameshow, cũng không tham gia lăng xê, ngày thường các phóng viên thậm chí còn không bao giờ chụp được anh ấy ở những nơi đông người. Nhưng lúc này, bởi vì con, anh ấy dứt khoát kiên quyết đứng dậy, chấp nhận công khai thân phận bảo vệ con, mẹ ơi, sao con có thể không yêu một người như vậy cho được?”

Tô Noãn Dương dừng một chút, biểu tình của mẹ đã nhu hòa đi nhiều, cô lại tiếp tục kiên nhẫn mà bổ sung nói.

“Mẹ, con biết mẹ khẳng định cũng nhìn thấy Weibo của A Cẩn.”

“Anh ấy nói không sai, lúc con chỉ là người không có tiếng tăm gì, anh ấy cũng đã chú ý tới con từ lâu. Mẹ không biết, thời điểm con không còn bao nhiêu fans, con cũng từng bị người khác mắng, khi đó chỉ có mỗi anh ấy đứng ra bảo vệ con.”

“Mỗi một lần phát sóng trực tiếp, mỗi một bài đăng trên Weibo của con, anh ấy đều chú ý, cũng đều ủng hộ.”

“Mẹ, mặc kệ là bốn năm trước hay là bốn năm sau, anh ấy vẫn trước sau như một đối với con rất tốt, luôn bảo vệ con, cho nên con nghĩ, có khả năng, A Cẩn thật sự chính là người chồng duy nhất mà đời này con muốn gả, duy nhất.”

Những lời này nói xong, Tô Noãn Dương cũng có chút cay hóc mắt, đây không phải lần đầu tiên nghĩ lại những việc này, nhưng vẫn xúc động giống như lần đầu tiên nhớ lại.

Thì ra, bất tri bất giác anh đã làm bạn với cô lâu như vậy, cô sao có thể để anh chịu ủy khuất chứ.

Mẹ Tô nghe Tô Noãn Dương từ từ kể chuyện cũ, lặng im trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ thở dài.

“Thôi, thôi, con cũng trưởng thành rồi, mẹ quản không được nữa.”

“Tóm lại chuyện này cũng không phải tiểu tử đấy sai, nó cũng cố gắng dùng cách thức của mình bảo hộ con.”

“Nếu con đã thích, vậy mẹ chỉ có thể ủng hộ con. Hai đứa phải bên nhau thật tốt, nếu nó khi dễ con vậy đá nó đi, đừng vì nó là đại minh tinh thì cảm thấy con ở trước mặt nó lùn hơn một khúc, con là con gái của mẹ, là niềm kiêu ngạo của mẹ và ba con.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.”

Tô Noãn Dương nghe mẹ nói, biết bà đã thật sự không thèm để ý chuyện này, cảm thấy thập phần ấm áp, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất.

“Được rồi, đi thôi, mẹ cũng nên đi ra ngoài nhìn con tể tương lai.”

Mẹ Tô ngồi dậy, đi theo Tô Noãn Dương ra khỏi phòng ngủ.

Đi vào phòng khách, phát hiện Cố Hoài Cẩn cùng ba Tô ba ba đang ngồi ở đó chơi cờ vây, hơn nữa dùng một bộ cờ Tô Noãn Dương trước nay chưa từng thấy.

“Ba, ba mua bộ cờ mới ạ?” Tô Noãn Dương đi qua, nhặt lên một quân cờ, nghi hoặc hỏi.

Kỳ quái, bộ cờ này vừa nhìn là biết rất đáng giá, bạch ngọc trong suồt, cầm trong tay lạnh lạnh, rất có cảm xúc, từ khi nào ba đối với bản thân hào phóng như vậy, bỏ tiền ra mua cờ tốt?

“Ba làm gì mua bộ cờ quý như vậy, là Hoài Cẩn mang tới.” Ba Tô sang sảng cười, vừa nói vừa đặt xuống một quân.

Hoài Cẩn? Tô Noãn Dương nhạy bén bắt giữ cách xưng hô của ba, xem ra đại thần biểu hiện không tồi, đã được ba thích.

“Con chào dì, con là Cố Hoài Cẩn.”

Cố Hoài Cẩn thấy mẹ Tô đi theo Tô Noãn Dương ra, vội vàng đứng dậy không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi.

“Chào con, đứa nhỏ này, tới là được rồi, còn mang lễ vật làm gì?” Mẹ Tô cười oán trách nói.

Ba Tô nghe thấy khẩu khí của lão bà, liền biết bà đã nguôi giận, lặng lẽ hướng Tô Noãn Dương dựng cái ngón tay cái, liền tiếp tục nói.

“Thằng bé Hoài Cẩn này cũng mang cho bà lễ vật đấy, Hoài Cẩn, con mau lấy ra cho dì xem đi.”

“Vâng, dì, đây là con nhờ người từ nước ngoài mang về mỹ phẩm dưỡng da cho dì, nghe nói là dùng không tồi, dì có thể dùng thử, nếu thích cứ nói cho Tô Tô, chúng con lại mang thêm cho dì.”

Cố Hoài Cẩn lấy ra một hộp đồ trang điểm, Tô Noãn Dương đứng hình, bộ trang điểm này cũng không phải là tiện nghi, xem ra đại thần lần này bỏ đủ vốn gốc.

Nhưng mà cái này cũng chưa tính gì, Cố Hoài Cẩn hình như đều biết ba mẹ cô thích cái gì, chẳng những mua cho ba bộ cờ vây tốt nhất, còn mua cho mẹ một bộ trang điểm dưỡng da và sườn xám may thủ công.

Không sai, kế tiếp Cố Hoài Cẩn lấy ra, chính là một bộ sườn xám thủ công, anh không mở hộp, chỉ đưa cho mẹ Tô.

“Dì, con nghe Tô Tô nói dì rất thích mặc sườn xám, trùng hợp mẹ con cũng rất thích, nên bà đã tìm bạn bè chuyên may riêng cho dì một bộ, nói là lễ gặp mặt, con cũng không biết đây có phải là kiểu dáng dì thích không, dì cứ thử trước xem, nếu cảm thấy không hài lòng thì nói với con, con đem sửa lại.”

Mẹ Tô mở hộp, sườn xám màu đỏ tía lẳng lặng nằm ở đó. Chất vải thuần tự nhiên, thủ nghệ thêu thùa tinh tế, vân hoa thủy mặc, nút áo cổ cao, mang theo nồng đậm hơi thở của vẻ đẹp cổ điển. Bà như thấy được bộ dạng của bản thân khi mặc vào, cho dù không thể xưng là ung dung hoa quý, nhưng cũng nhất định là phong tư rộng rãi.

Không được, cái này quá quý trọng, mẹ Tô đóng hộp, thoái thác nói.

“Hoài cẩn, thay dì cảm ơn mẹ con, nhưng lễ vật này thật quá quý trọng, dì không thể nhận.”

“Dì, dì cứ nhận lấy đi, nếu mẹ con biết con không đem cái này cho dì, bà nhất định sẽ đập con.”

Cố Hoài Cẩn cố gắng thuyết phục mẹ Tô, nhưng bà vẫn không tính toán nhận sườn xám.

“Đúng vậy, mẹ, mẹ cứ nhận lấy đi, đây cũng là tâm ý của anh ấy mà.” Tô Noãn Dương cũng khuyên nhủ.

“Nhưng mà…”

“Được rồi, mẹ nó, thằng bé Hoài Cẩn đã có lòng đưa tới thì bà cứ nhận đi, về sau đều là người một nhà, hiện tại còn ngượng ngùng như vậy làm cái gì?”

Ba Tô khuyên nhủ muốn lão bà nhận sườn xám, sau đó cười với Cố Hoài Cẩn nói.

“Hoài Cẩn, đừng để ý mẹ con họ, chúng ta tiếp tục, tiếp tục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.