Đẩy cửa phòng họp ra, trước hai dãy bàn thật dài, vẻ mặt các cổ đông đều hiện lên vẻ tức giận, không kiên nhẫn ngồi chờ nữa. Thấy hai người đi tới, trên mặt bọn họ lướt qua một nụ cười lạnh.
Đồng Niệm cùng Mục Duy Hàm một trước một sau đi vào. Nhìn phía trước mặt mình không còn một chỗ ngồi, Đồng Niệm cất bước đi tới. Đang định khom lưng ngồi xuống, liền nghe được có một giọng nói: “Người bây giờ thật là không phân biệt được lơn nhỏ, chỗ nào cũng có thể ngồi được.”
Khóe mắt Đồng Niệm thoáng qua vẻ khó chịu. Trên khuôn mặt cô một chút biểu hiện gì cũng không có, trực tiếp ngồi xuống ghế chủ vị, nhìn xuống phía mọi người.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ kêu ngạo của cô, tất cả đều tức giận, trong đó người tức giận nhiều nhất chính là Vương Đổng, người thường ngồi trên ghế bên tay trái Lăng Trọng. “Chúng tôi muốn rút cổ phần”, Vương Đổng nói.
Đồng Niệm quay đầu nhìn ông một cái, ánh mắt nghiêm nghị. Cô bảo Mục Duy Hàm đặt bảng báo cáo trước mặt cổ đông, chậm rãi mở miệng: “Trước mặt các vị là tiền lời của Lăng thị quý này, và tiền lời dự đoán nửa năm sau. Đến cuối năm nay tiền lời so với năm ngoái cao hơn mười điểm. Số tiền này là bao nhiêu, không cần tôi nói, tôi tin chắc trong lòng các vị đều biết.”
Các cổ đông cúi đầu, cẩn thận nhìn nhìn bảng báo cáo, sắc mặt càng lúc càng thay đổi.
“Hừ!” Vương Đổng nhìn bảng báo cáo, tiện tay bỏ lên bàn, giọng nói mỉa mai: “Những số liệu này, nếu là chủ tịch và lăng Cận Dương, chúng tôi tự nhiên sẽ tin tưởng. Nhưng hôm nay bọn họ đều không ở đây, dựa vào lời nói của cô, ai sẽ tin tưởng chứ?”
“Vương Đổng!” Đồng Niệm thấp giọng cười, sắc mặt như thường, “Ngài phải tin tưởng chứ, đây không phải là của tôi mà là thực lực của tập đoàn Lăng thị! Thân thể chủ tịch gần đây không tốt lắm nên tạm thời thay thế chức vụ. Tôi cũng vậy chỉ là thi hành quyết sách chủ tịch đưa ra, thật ra thì Lăng thị không có gì thay đổi.”
Sắc mặt Vương Đổng trầm xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm Đồng Niệm, lạnh lùng nói: “Chúng tôi muốn gặp chủ tịch.”
“Hiện tại không được. Đồng Niệm mím môi cười, ánh mắt nghiêm nghị: “Chủ tịch cần tĩnh dưỡng, tấm lòng của mọi người chủ tịch đều hiểu, nhưng mà trước mắt không thể gặp các vị được.”
Giơ ngón tay chỉ số liệu trong bảng báo cáo, Đồng Niệm trầm giọng nói: “Tôi hiểu mọi người đều lo lắng sợ mình bị tổn thất. Chỉ là giá cổ phiếu Lăng thị hiện giờ rất vững vàng, dự tính tiền lời sẽ tăng đến 10%. Hôm nay ngoại trừ Lăng thị còn có tập đoàn nào có thể cho các vị lợi nhuận lớn đến vậy. Hơn nữa có thể bảo đảm bồi thường cho các vị nếu lợi nhuận bị tổn thất sao?”
Những người tham gia cổ đông đa số là những người có tuổi. Lăng thị phát triển lớn mạnh đương nhiên là họ có thể nhìn thấy, nếu như không phải có người khêu khích thì không có ai thật sự muốn rút cổ phần ra. Dù sao chuyện cũng đúng như Đồng Niệm nói, đầu tư vào Lăng thị là cuộc mua bán không có lỗ, chẳng lẽ có tiền lại không kiếm sao?
Thấy vẻ mặt mọi người hòa hoãn hơn, Đồng Niệm thong thả nói, khuôn mặt nở nụ cười: “Huống chi Lăng thị còn có chú hai trong coi, các vị còn sợ nhà họ Lăng không có ai sao?”
Đồng Niệm vừa nói ra câu này, dđl/q"d tất cả mọi ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Lăng Thuấn.
Đồng Niệm nhìn ông nhíu chân mày, trong lòng thoáng qua nụ cười lạnh nhạt. Vào thời điểm này, cô cố ý nói hai chữ chú hai, vừa đúng lúc phơi bày ra thân phận của ông, đồng thời cũng âm thầm nhắc nhở ông, Lăng Trọng từng nói những gì với ông.
Đồng Niệm nhìn thấy Lăng Thuấn dần thay đổi sắc mặt, nhếch môi cười cười. Ông muốn không đếm xỉa tới sao? Nói cho cùng, hôm nay các cổ đông gây khó dễ chỉ sợ ông cũng không còn có tác dụng tốt nữa.
Lăng Thuấn ngẩng đầu, thấy mọi người nhìn mình, mỉm cười, xấu hổ nói: “Cái này là hiển nhiên.”
Nhìn ánh mắt mọi người không còn vẻ khinh thường nữa, Đồng Niệm mỉm cười quay đầu nhìn về phía Vương Đổng hỏi: “Nếu như ngài còn có ý muốn rút cổ phần, lập tức liền có thể làm.”
Ngừng lại, ánh mắt cô lướt nhìn toàn bộ mọi người trong phòng họp, nhẹ nhàng hỏi: “Còn có người nào muốn rút cổ phần không?”
Vốn là khi nãy có mấy người phụ họa theo, lúc này tất cả đều im lặng.
Đồng Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần nữa quay đầu nhìn chằm chằm vào Vương Đổng, mỉm cười hỏi: “Theo vai vế, con phải kêu ngày một tiếng là chú. Chú Vương chủ tịch đã thông báo với con rằng, chú là người có tuổi nhất Lăng thị. Mười mấy năm qua đã cùng Lăng thị đồng hội đồng thuyền. Lăng thị đang ở trong tình trạng tốt thế này tại sao chú lại muốn rút cổ phần. Nếu như bởi vì con trẻ tuổi khiến cho chú lo lắng, vậy thì con thật có lỗi.”
“Cái này…” Vương Đổng cũng lớn tuổi hơn nhiều người, hôm nay nhìn thấy con nhóc nhỏ tuổi như vậy đứng trước mặt mình, cảm thấy trong lòng không thoải mái nên muốn gây khó dễ một chút. Nhưng Đồng Niệm khi nói chuyện biết kính trên nhường dưới làm trong lòng ông cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Được rồi, vậy chúng ta kết thúc ở đây.”
Lăng Thuấn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa nói: “Lời của chủ tịch, các vị cũng không nghe sao? Nếu chủ tịch chọn người thay thế mình điều hành công ty, chắc chắn sẽ không sai. Tất cả các vị đều đã ngồi từ sáng sớm tới giờ, chắc chắn là cũng đói bụng rồi phải không? Đi thôi, hôm nay tôi khao, chúng ta cùng đi ăn đi.”
Nghe vậy, tất cả cổ đông cũng cười lên, đây là cho bọn họ một lối thoát, mọi người hiển nhiên hiểu được liền đứng dậy rời đi.
Nhìn mọi người nói cười đi ra, Đồng Niệm thở phào một hơi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cô quay đầu nhìn Mục Duy Hàm cau mày nói: “Bọn họ đã bị lời nói của tôi thuyết phục sao?”
Mục Duy Hàm nhếch môi cười, giơ ngón tay cái lên hướng về phía Đồng Niệm, tán thưởng nói: “Đồng tiểu thư, cô thật lợi hại.”
Sau đó anh khoát tay, đính chính lại: “Không đúng, là thay mặt chủ tịch.”
Đồng Niệm liếc nhìn anh một cái, đôi môi mím chặt chậm rãi nở nụ cười. Điện thoại di động reo lên, cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nghe.
Điện thoại là do Sở Kiều gọi đến, nói cho cô biết tin tức mà cô ấy nghe được: “Niệm Niệm, tôi đã hỏi Quyền Yến Thác, anh ấy chỉ biết Lăng Cận Dương đi Mĩ, dđl/q"d nhưng cụ thể ở chỗ nào, anh ấy không biết.”
Đồng Niệm nắm chặt điện thoại, ánh mắt buồn bã, “Tôi biết rồi, cám ơn cô.”
Cúp điện thoại, ánh mắt cô nhìn về nơi xa, trái tim bách chuyển thiên hồi. Mặc dù nguy hiểm lúc này được hóa giải, nhưng những lần kế tiếp thì sao chứ?
Lúc đó, ở nước Mĩ.
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái vào biệt thự, Trầm Phái Ny sao khi mở cửa xe ra, đưa tay đỡ người bên trong xe ra. Chân trái người đàn ông mặc dù đã được tháo thạch cao ra nhưng vẫn còn được băng bó.
“Chậm chậm thôi.” Hai tay vịn người Lăng Cận Dương, Trầm Phái Ny từng bước đi bên cạnh anh, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Trong phòng khách, Thẩm Thế Minh đang ngồi trong sofa đọc báo ngẩng đầu lên nhìn hai người đi tới, cười hỏi: “Trở về nhanh vậy sao?”
Đỡ Lăng Cận Dương ngồi xuống ghế sofa, Trầm Phái Ny ngồi xuống bên cạnh ba cô, cười nói: “Bác sĩ nói chân của Cận Dương bình phục rất nhanh, cuối tuần này là có thể khôi phục lại như cũ rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thẩm Thế Minh cười một tiếng, nhìn cái chân bị thương của Lăng Cận Dương, quan tâm nói: “Cận Dương, cậu có cần gì thì nói với Bái Ny.”
Lăng Cận Dương nở nụ cười ôn hòa: “Chú Trầm, trong khoảng thời gian này cám ơn mọi người.”
“Khách khí làm cái gì.” Thẩm Thế Minh để tờ báo trên tay xuống, mở miệng nói: “Đây cũng là chúng ta có duyên với nhau.”
Ông nhìn chằm chằm gò má của Lăng Cận Dương, thử hỏi: “Cận Dương, không phải chú nhiều chuyện, chú không muốn hỏi nhiều chuyện trước đây của cháu. Hiện tại Bái Ngao đang mở rộng việc kinh doanh ở thành phố Duật Phong chỉ có một mình, cháu có hứng thú cùng gia nhập với Thẩm thị giúp nó một chút hay không?”
Lăng Cận Dương cúi đầu, đôi mắt thâm thúy hạ xuống, trên mặt anh không nhìn ra bất cứ biến hóa gì, mím môi im lặng.
“Ai, con đói bụng rồi, ăn cơm thôi.”
Nhìn thấy bầu không khí có chút gượng gạo. Trầm Phái Ny cười kêu lên, trừng hai mắt nhìn ba mình, sau đó đi tới bên sofa đưa tay đỡ Lăng Cận Dương ngồi dậy.
Thẩm Thế Minh cười cười, cũng không có nói gì thêm nữa, bảo người giúp việc dọn cơm.
Sau khi ăn cơm chiều, Trầm Phái Ny đỡ Lăng Cận Dương về phòng ngủ, đặt gậy sang một bên, cô mỉm cười ngồi bên cạnh anh hỏi: “Bữa tối anh ăn rất ít, có muốn ăn chút gì thêm không?”
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “Không cần.”
“Ừ.” Trầm Phái Ny nhỏ giọng đáp, trong lòng có hơi mất mát, trong khoảng thời gian chăm sóc anh, nghe anh nói nhiều nhất chính là hai chữ không cần.
Thời gian ở bên cạnh Lăng Cận Dương, cả người anh giống như có tầng bảo hộ bên ngoài, muốn đến gần anh thật khó, anh luôn lộ ra một bộ dáng lạnh lẽo.
“Cận Dương.” Trầm Phái Ny nhìn anh, nhếch miệng hỏi: “Những lời khi nãy ba em nói với anh, anh có thể suy nghĩ một chút hay không? Ba em rất thích anh, cũng rất coi trọng anh.”
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn về phía người đối diện, giọng nói trầm xuống: “Bái Ny, mấy ngày nay cám ơn mọi người đã chăm sóc anh, anh vô cùng cảm kích.”
“Không phải…” Trầm Phái Ny vội vàng khoát tay, sốt ruột giải thích: “Em không phải có ý này. Là em cam tâm tình nguyện chăm sóc anh, em không cần anh cảm kích.”
Thấy bộ dáng sốt ruột của cô, Lăng Cận Dương mím môi cười, anh nâng tay lên chỉ vào đồng hồ, giọng nói ôn hòa: “Khuya lắm rồi, em đi ngủ đi, có lời gì mai nói tiếp.”
Trầm Phái Ny mím môi thật chặt, nuốt xuống câu nói kế tiếp, đứng dậy rời đi. Cô đóng cửa phòng lại rồi bất đắc dĩ đi xa. Khoảng thời gian này thường xuyên tiếp xúc, cô cũng biết một chút tính tình của anh, anh luôn luôn giữ khoảng cách không để cho cô có cơ hội đến gần.
Vịn giường đứng lên, Lăng Cận Dương kẹp gậy dưới nách, từ từ đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen như mực, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Lấy điện thoại di động ra, Lăng Cận Dương nhấn một dãy số, gọi điện thoại ra ngoài nước.
Bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói vui mừng của Quyền Yến Thác: “Cận Dương, sao lâu rồi mà cậu không gọi cho tôi hả? Rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi rất khỏe.” Lăng Cận Dương thấp giọng nói, hai gò má hiện lên đường cong lạnh nhạt, “A Thác, cậu giúp tôi một chuyện…”
Không lâu sau đó, Lăng Cận Dương cúp điện thoai, anh nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt ngủ đông hiện ra vẻ tàn khốc.