Yêu Giả Cưới Thật

Chương 122-2: Hôn lễ (Phần 2)



Giáo đường nằm ở ngoài ngoại ô, có hơn trăm năm lịch sử, do người anh thiết kế, cũng được coi là di sản văn hóa.

Sáng sớm, giáo đường vốn dĩ yên tĩnh, hôm nay trở nên ồn ào nhộn nhịp hơn bình thường. Phía trước hội trường, mọi người đến đông đúc, cả chung quanh giáo đường được trang trí bằng hoa hồng màu trắng.

Một chiếc xe chở hoa dừng lại bên ngoài giáo đường, mấy chục người chở hoa tươi đến trang trí, số lượng cũng được đặt trước, 9999 đóa, 1 đóa cũng không thiếu.

Liên tục bận rộn ba tiếng, sau khi đã trang trí bên trong, nhân viên tiếp tục trang trí bên ngoài. Thảm màu đỏ được trải dài từ nơi cửa chính đến trước bục giảng của Mục sư.

Trên thảm đỏ trải dài, rải đầy nhìn cánh hoa hồng, mang theo hương thơm thanh nhã tươi mát hòa nguyện vào không khí.

Xung quang lễ đường cũng được phong tỏa nghiêm ngặt, chỉ những người được phép tham gia hôn lễ mới đi vào, còn lại tất cả những người khác trong khoảng thời gian này không được vào trong.

Đồng Niệm ngồi trong phòng trang điểm, mặc cho nhân viên trang điểm tô son trét phấn. Cô nhìn mình trong gương, trái tim xúc động thật lâu. Đã từng nghe mẹ nói đến, nữ nhân xuất giá là chuyện đại sự cả đời, hôm nay cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày này, hy vọng mẹ trên trời có linh thiêng, có thể nhìn thấy, hơn nữa có thể chúc phúc cho bọn họ.

Cửa phòng hóa trang bị người đẩy ra, Doãn Mạch mặt một bộ lễ phục màu vàng chạy vào, sau khi thấy người ngồi trên ghế, lập tức kinh hô: “Woa, Niệm Niệm cậu thật xinh đẹp.”

Thợ trang điểm nhìn người trước mặt, cũng tán đồng gật đầu một cái: “Lăng phu nhân bình thường đã xinh đẹp, dđl/q"d tôi làm thợ trang điểm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cô dâu xinh đẹp như vậy.”

Nghe bọn họ khen ngợi, Đồng Niệm thấy e thẹn, mím môi im lặng.

Doãn Mạch cầm bó hoa hình cầu đặt trên bàn lên, cúi đầu ngửi một cái, nhắm mắt thở dài nói: “Thơm quá.”

Cô chỉ tay vào bó hoa, giọng nói vui vẻ: “Đây là hoa gì vậy, thơm quá?”

Đồng Niệm mím môi cười, ánh mắt sáng ngời: “Hoa hồng phối hợp với hoa lài, mùi thơm cậu ngửi được là hoa lài.”

“Chẳng trách.” Doãn Mạch cười đặt bó hoa hình cầu về chỗ cũ, nói: “Kết hôn dùng hoa lài vô cùng ít nha.”

“Là Cận Dương chọn, trước kia mẹ anh ấy còn sống, bà thích nhất loại hoa này.” Đồng Niệm kiên nhẫn giải thích, đồng thời cũng hít vào một hơi thật sâu, ngửi mùi thơm nồng nặc của hoa lài, trái tim ngọt ngào.

“Chà chà!” Doãn Mạch hình như nghĩ đến cái gì, cười đễu tiến lại gần cô, “Nước hoa cậu dùng luôn là cái mùi này, thì ra là mùi anh ta thích.”

Đồng Niệm giơ tay lên che miệng cô, cố ý hù dọa: “Cậu im miệng lại! Nếu anh ấy biết cậu lấy nước hoa anh ấy cho mình để dùng, nhìn xem anh ấy xử lý cậu thế nào.”

“Hả?” Doãn Mạch bị cô hù dọa, trong lòng bốc lên một nỗi sợ hãi: “Anh ta, sẽ như thế nào?”

Đồng Niệm không nhịn được, ôm bụng cười lớn: “Ha ha, Doãn Mạch, cậu đúng là con nhóc nhát gan.”

Thấy Đồng Niệm cười chế nhạo mình, Doãn Mạch liền rút lui, lập tức giận tái mặt, “Đồng Niệm, cậu cố ý đùa cợt mình.”

Thấy cô tức giận, Đồng Niệm cũng không muốn đùa nữa, kéo tay của cô, dụ dỗ nói: “Được rồi, cậu đừng giận, một lát nữa thời điểm mình ném hoa, sẽ hướng về phía cậu, được chưa?”

Nghe được lời Đồng Niệm, Doãn Mạch nhếch môi cười, nhỏ giọng nói: “Vậy còn nghe tạm được.”

Buổi chiều lúc đồng hồ điểm 13 giờ 14 phút, buổi hôn lễ đúng lúc bắt đầu.

1314 (*): có nghĩa là trọn đời trọn kiếp.

Trong hôn lễ vang lên khúc nhạc mừng hôn lễ, cô dâu mặc áo cưới màu trắng, tay khoát lên khuỷu tay chú rể, hai người cùng nhau bước lên thảm đỏ, mỗi bước đi đều ghi dấu lại dấu vết hạnh phúc.

Những dãy nghế đầu đều là những nhân vật có tiếng tăm của thành phố Duật Phong. Hàng thứ nhất bên trái là anh em nhà họ Thẩm, thời khắc Trầm Bái Ny nhìn bọn họ, trái tim cô siết chặt.

Cô cắn môi cúi đầu, hai tay bên người nắm chặt lại, cái cảm giác đau đớn này, chỉ có cô mới có thể cảm nhận rõ ràng nhất.

Bả vai được người ôm chặt, cô ngẩng đầu nhìn anh cô đang mỉm cười nhìn cô, cúi đầu bên tai cô nói nhỏ: “Đừng đau buồn.”

Trầm Bái Ny hít sâu một hơi, nắm lấy tay anh mình, nhìn chằm chằm vào cô dâu mặc áo trắng, ánh mắt sắc nhọn như đao, thật hận không thể chém chết cô ta.

Cô dâu chú rể bước vào giáo đường cả hội trường đều phát ra tiếng vỗ tay náo nhiệt, cho đến khi họ đi tới trước bục của Mục sư tiếng vỗ tay mới dừng lại.

Trong đám người, Lăng Thuấn nhìn họ bằng đôi mắt sắc bén, đôi mắt thâm thúy giật giật, hiện tại Lăng Cận Dương trở lại lăng thị, như vậy kế hoạch của bọn họ càng khó thực hiện hơn.

Vốn dĩ, Lăng Thừa Nghiệp cũng không vừa mắt Lăng Cận Dương, hôm nay Đồng Niệm lại cùng anh ta kết hôn, trong lòng càng thêm khó chịu. Rõ ràng là đồ giả mạo, nhưng lúc nào cũng muốn chiếm đoạt những thứ vốn dĩ thuộc về hắn, cục tức này ai có thể nuốt trôi đây?

Cô dâu chú rể đi tới trước mặt Mục sư, cả hội trường yên tĩnh lại, cô dâu phụ đứng bên cạnh Mục sư, trong tay cầm một cái mâm màu đỏ, phía trên đặt một đôi nhẫn kết hôn.

Mục sư theo phong tục đọc chút kinh văn, sau đó hỏi cô dâu chú rể những vấn đề cần hỏi.

Trong giáo đường yên tĩnh, dđl/q"d cô dâu chú rể luôn trả lời kiên định ba chữ kia, ba chữ “Tôi nguyện ý.” quanh quẩn bên tai mọi người thật lâu.

Sau đó Mục Sư để cho bọn họ trao đổi nhẫn kết hôn.

Lăng Cận Dương cầm nhẫn kết hôn, nâng bàn tay phải của Đồng Niệm lên, thận trọng đeo vào ngón tay áp út của cô. Chiếc nhẫn nằm gọn trong ngón tay cô vững vàng và cố định. Một khắc này, trước mắt anh thoáng qua rất nhiều hình ảnh, khắc sâu trong trí nhớ anh nhất là hai tiếng “anh trai”, như dời sông lấp biển mà đến.

Đồng Niệm cũng cầm chiếc nhẫn giống nhau còn lại, nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của anh, chính xác đeo vào, nhìn tính vật kết nối tình yêu của bọn họ, ánh mắt cô khẽ dâng lên một mảnh chua xót.

Mục sư mỉm cười nhìn bọn họ, cuối cùng lớn tiếng tuyên bố: “Chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”

Trong hội trường bắt đầu vang lên những tiếng hò hét, Lăng Cận Dương từ từ vén tắm lụa mỏng che mặt cô lên, ánh mắt hướng về khuôn mặt cô, trong phút chốc ngây người ra.

Giờ khắc này,trong trí nhớ anh mãi mãi khắc ghi khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô.

Đôi tay bưng lấy mặt cô, anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên bờ môi cô. Có lẽ bởi vì căng thẳng, anh có thể cảm nhận được đôi môi Đồng Niệm đang run rẩy.

Lăng Cận Dương nhếch môi cười, hôn lên bờ môi cô, giúp cô xua tan đi lạnh lẽo trong lòng.

Mọi người phía dưới vang lên tiếng cười nói, nhìn về phía cô dâu chú rể, không ngừng chúc phúc.

Nụ hôn nóng bỏng lan truyền đến tận đáy lòng, Đồng Niệm nhẹ nhàng thở dốc một hơi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong giây phút hai người nhìn nhau, Đồng Niệm thốt ra câu: “Em yêu anh.”

Lăng Cận Dương chớp mắt, ôm chặt cô vào trong ngực, trái tim đập mãnh liệt.

Sau khi kết thúc nghi lễ kết hôn, tất cả mọi người đi ra bên ngoài giáo đường chụp hình lưu niệm. Cô dâu chú rể đứng ở giữa, vây quanh bên cạnh là bạn bè thân thiết, từng tiếng rắc rắc vang lên được phát ra từ thợ chụp ảnh, lưu lại những khoảnh khắc tốt đẹp nhất.

Phân đoạn cuối cùng của hôn lễ chính là cô dâu ném hoa cưới, truyền tin vui kế tiếp cho đôi vợ chồng sắp cưới tiếp theo.

Đồng Niệm đứng ở phía trước đám người, trong tay cô cầm bó hoa cưới. Cô quay đầu lại nhìn, sau khi đại khái thấy được vị trí của Doãn Mạch đang đứng, sau đó quay lưng lại, dồn hết sức lực ném hoa ra phía sau lưng.

"Oa ——"

Sau lưng vang lên tiếng la lớn, Đồng Niệm xoay người nhìn lại, nhìn thấy người chụp được hoa lại là Sở Kiều.

Không ít cô gái trẻ thất vọng tránh ra, Doãn Mạch cũng ủ rũ vì không chụp được hoa cưới.

Sở Kiều tự nhiên chụp được hoa cưới, sắc mặt không được xem là tốt lắm. Cô quay đầu trừng mắt nhìn người đầu sỏ gây nên chuyện cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo. Rõ ràng bó hoa cưới không phải bay hướng về phía cô, nếu không phải Quyền Yến Thác cố tình đụng một cái, thì làm sao rơi trên ngực của cô được?

Lăng Cận Dương liếc nhìn khuôn mặt hả hơi của người đàn ông bên cạnh, không khỏi cười nói: “A Thác, đến phiên người của cậu rồi.”

Mọi người đồng loạt xông lên, những giọng nói đùa cợt vang lên: “Đại thiếu gia, cậu vừa kết hôn, liền bắt đầu đi hưởng tuần trăng mật, mọi người chúng tôi còn chưa có náo động phòng mà. Cậu cho mọi người ngày chính xác, để lúc nào đó thì anh em còn đi náo.”

Lăng Cận Dương cười thấp một tiếng, trên mặt cũng không vui không giận.

Quyền Yến Thác giơ tay lên đánh một quyền lên vai Lăng Cận Dương, môi mỏng khẽ nhếch, ý cười gian xảo: “Tiểu tử nhà ngươi lo mà tranh thủ thời gian, đến lúc vợ cậu trở lại mà có…, lúc đó các anh em mới bỏ qua cho cậu.”

"Mẹ nó!" Lăng cận giương sắc mặt trầm xuống, dđl/q"d tức giận nói: "Con mẹ nó cậu bớt nói nhảm đi, thích cãi nhau sao!"

Nghe vậy, bọn họ cười ồ lên, nói ra những lời nói thô tục cũng không dễ lọt vào tai.

Đám người bên này, Sở Kiều cầm bó hoa đi tới đứng bên cạnh cô dâu, cười nói: “Niệm Niệm, chúc cô hạnh phúc.”

Đồng Niệm cảm kích cười, kéo hai tay Sở Kiều, dùng sức nắm chặt: “Cám ơn cô.” Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm bó hoa trong ngực Sở Kiều, trong mắt có thâm ý khác: “Cô cũng sẽ hạnh phúc.”

Đôi mắt Sở Kiều giật giật, không kiềm hãm được liếc mắt về phía  Quyền Yến Thác đang lẫn trong đám người trêu chọc, ánh mắt cô rũ xuống, im lặng không nói gì.

Cả buổi hôn lễ, điều Đồng Niệm tiếc nuối nhất chính là Lăng Trọng không thể tham dự. Người bên ngoài cũng không biết ông đang mắc bệnh, tin tức cần giữ bí mật. Cô nhờ Mục Duy Hàm giúp cô chăm sóc ba mình, sau đó ngồi vào xe cùng Lăng Cận Dương đến phi trường.

Cuối cùng bọn họ chọn đi trăng mật ở biển Aegean.

Biển Aegea (*) là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.