Mặc Tử Hiên đỡ cô, nhìn về phía trước phát hiện một ao nước.
Nếu lối ra của cái động này là một con đường chết, thế có nghĩa là, bọn họ bị nhốt trong cái mật thất này rồi chết chìm trong nước.
“Chúng ta phải nhanh hơn, mực nước tăng rất nhanh”. Mặc Tử Hiên nói
“Anh đi đi, đừng lo cho em” Cô biết đầu gối đã bị mài đến không đi nổi, cũng chẳng còn sức mà đi.
Mặc Tử Hiên không nói lời nào vác cô lên lưng, nhanh chóng chạy về phía trước.
Diệp Hân Đồng tựa trên lưng anh, khuôn mặt tươi cười, cảm giác thật yên tâm.
“Lát nữa em nhảy xuống trước, được không?” Mặc Tử Hiên hỏi Diệp Hân Đồng.
“Ừ”
Mặc Tử Hiên để Diệp Hân Đồng ra cửa, anh cũng leo ra theo.
Rốt cuộc, hai người trồi lên mặt hồ.
Đây là cái hồ ở biệt thự.
Mặc Tử Hiên đỡ Diệp Hân Đồng lên bờ, hai người mệt mỏi nằm vật xuống.
Nhìn lên trời, vẫn trắng xóa như thế.
Mệt quá, buồn ngủ quá.
Mặc Tử Hiên mệt mỏi đứng lên, kéo Diệp Hân Đồng: “Đừng ngủ ở đây, sẽ cảm đấy, biệt thự ở trước mặt rồi, chỉ cần kiên trì 5p thôi.”
Diệp Hân Đồng muốn đứng dậy, nhưng không còn sức mà đứng.
Mặc Tử Hiên cõng cô đi về phía biệt thự.
………………………………………….
“Cái gì, không có bản đồ?” Lee Yul kinh ngạc nhìn Kim Lệ Châu vừa trở về.
“Ba tôi nói vậy, ông nói cho dù Mặc Tử Hiên không ra ngoài được thì ông cũng không giúp được gì.” Kim Lệ Châu nói với vẻ rối rắm.
Lee Yul sửng sốt, đi về hướng mê cung.
“Lee Yul, đi vào đó là cửu tử nhất sinh, nếu Mặc Tử Hiên không ra được cũng là chuyện tốt với anh, cần gì phải mạo hiểm vào đó.” Kim Lệ Châu nóng nảy nói.
Lee Yul do dự mấy giây rồi đi vào trong.
“Lee Yul” Giọng nói yếu ớt của Diệp Hân Đồng truyền đến.
Lee Yul và Kim Lệ Châu đồng thời quay đầu lại, thấy Mặc Tử Hiên đang cõng Diệp Hân Đồng đứng đó, Kim Lệ Châu kinh ngạc biến sắc, không biết Mặc Tử Hiên đã nghe được bao nhiêu.
Cô mạnh mẽ kéo ra một nụ cười “Sao mọi người lại đi từ ngoài vào?”
Mặc Tử Hiên cõng Diệp Hân Đồng về phòng. “Tự mình tắm rửa không vấn đề gì chứ?”
Diệp Hân Đồng lắc đầu.
Mặc Tử Hiên đóng tất cả cửa sổ, kiểm tra kỹ từng chỗ.
“Có chuyện gì gọi anh, anh ở phòng sát bên, nhớ khóa cửa.” Mặc Tử Hiên nói xong, sang phòng bên cạnh.
Vừa vào đến cửa, Kim Lệ Châu đã xông vào, ôm anh từ đằng sau.
Mặc Tử Hiên phiền não đẩy tay cô ra “Anh rất mệt, cần nghỉ ngơi.”
Kim Lệ Châu lại ôm lên “Để chúng ta cùng nghỉ đi.”
“Anh ngay cả sức ôm em cũng không có, đừng ồn ào.” Mặc Tử Hiên cởi mớ quần áo ướt của mình đi vào phòng tắm.
“Anh cõng Diệp Hân Đồng lâu như vậy mà không có sức để ôm em nghe chẳng buồn cười quá đi.” Kim Lệ Châu như sắp phát khóc.
Mặc Tử Hiên không nói gì, đi vào phòng tắm.
Lúc anh đi ra, Kim Lệ Châu vẫn đứng đó, anh không để ý, vén chăn lên dường nằm dài ra.
“Lấy em được không? Em cầu xin anh hãy lấy em.” Kim Lệ Châu nói với Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên không hề để ý, chìm vào giấc ngủ.
“Nếu anh không lấy em, thì chúng ta chia tay đi.” Kim Lệ Châu chảy nước mắt, vẻ mặt rất tuyệt tình. Trong lòng như đang suy tính gì.
Cô nhìn đôi mắt khép chặt của Mặc Tử Hiên, chờ đợi câu trả lời.
Nhưng hơi thở đều đều của anh nói cho cô biết, anh đã ngủ rồi.
Kim Lệ Châu ngồi ở đầu giường, lẳng lặng, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống. Cô rất muốn đánh thức Mặc Tử Hiên, tâm trạng phức tạp khiến cô không hiểu nổi mình đang muốn gì.
Cả đêm qua cô cũng chưa hề ngủ. Nhìn lại Mặc Tử Hiên đang ngủ say, một ý tưởng ác độc lóe lên trong đầu cô.