Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 101-4: Mỗi thế giới chỉ có một hoa (4)



Diệp Hân Đồng đi tiếp, Lee Yul nhanh chóng đuổi theo.

Hai người cùng nhau lên xe, Lee Yul sai cảnh vệ của hắn đi về phía nhà hàng.

“Sau khi cô trở về Trung Quốc, tôi hi vọng có thể gặp lại cô.” Lee Yul nói với Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn Lee Yul, lúng túng cười “Có lẽ sau này không còn cơ hội, tôi vốn là một cảnh viên gây trở ngại ở cục cảnh sát, kể cả tiếp đãi người, tôi cũng sợ là mình không đủ tư cách.”

Lee Yul đột nhiên bật cười.

“Cười cái gì?” Diệp Hân Đồng càng thêm lúng túng

“Người quý ở chỗ tự biết mình là ai, nhưng mà, nếu quá khiêm nhường, thì thành tự ti, trong mắt tôi, cảnh vệ Diệp vô cùng xuất sắc.”

“Mỗi khi nghe những lời này của cậu, tôi thât sự hi vọng cậu là cấp trên của mình.” Diệp Hân Đồng cũng vui vẻ nói.

Chỉ có điều trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh của Mặc Tử Hiên, những lời Mặc Tử Hiên nói, mỗi lần nhớ tới anh, trong lòng cô lại thật đau khổ.

“Tôi cũng hi vọng như vậy. Nếu thế tôi có thể đưa cô về tẩm cung của mình, cái tẩm cung đó cũng nhờ thế mà có nhiều tiếng cười tiếng nói, cũng sẽ không bị những người trong nội cung chỉ trích là một cái cung chết.” Lee Yul nói vẻ thương cảm.

“Cung chết? Làm sao có thể thế được? Lee Yul rất thân thiện, hòa ái, hiểu lòng người, chỉ là quá u buồn, các cung nữ sợ làm tổn thương cậu, cho nên mới phải cẩn thận để ý như thế, thực tế tất cả mọi người đều yêu quý cậu. Nếu là một cuộc khảo nghiệm, số phiếu của Lee Yul chắc chắn không hề kém Mặc Tử Hiên.” Diệp Hân Đồng mỉm cười nói.

“Nếu chọn quân vương thì cô sẽ chọn tôi hay Mặc Tử Hiên?” Lee Yul dò xét hỏi thử.

Diệp Hân Đồng sửng sốt.

“Tôi không phải là người Hàn Quốc, không có tư cách bỏ phiếu” Cô giả bộ ngây ngô để lừa gạt.

“Tôi chỉ muốn biết cô sẽ bỏ phiếu cho ai thôi.” Lee Yul tự dưng có ý tưởng như thế.

“Tôi cũng không biết, chỉ là xác định, bất kể ai trong hai người làm vua, cũng sẽ làm tốt.” Diệp Hân Đồng vẫn không đi thẳng vào vấn đề.

Cô nhìn Lee Yul như có vẻ suy tư, nói tiếp: “Làm nặng nề vấn đề lên làm gì, anh đã nghe qua câu thuận theo lẽ tự nhiên chưa, bất kể tương lair a sao, chỉ cần hiện tại thật tốt là được, lúc này tôi chỉ nghĩ đến ăn sao cho ngon thôi, để tôi mời.”

Diệp Hân Đồng cười thật rực rỡ, nụ cười có ma lực khiến người ta quên hết u sầu.

“Ừ”

Hai người vừa vào nhà hàng, điện thoại của Lee Yul đã đổ chuông.

Lee Yul nhìn điện thoại, không muốn nhận.

“Có phải vì có tôi bên cạnh nên cậu không tiện nghe không, không sao, tôi ở đây chờ, cậu cứ nghe đi.” Diệp Hân Đồng nhìn hắn.

“Là Mặc Tử Hiên” Lee Yul nói với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.