Chiếc xe ra khỏi trung tâm thành phố, băng qua mấy giao lộ, lên một đường núi quanh co.
Đó là một tòa biệt tự tọa lạc trên sườn núi, chung quanh là cây cối um tùm.
Vừa bước chân vào tòa biệt thự, Diệp Hân Đồng đã cảm thấy hơi kỳ bí, từ chiếc bàn cổ thời La Mã có hình dáng đặc biệt cho đến những trang hoàng cổ kính, trông như một tòa thành của thế kỷ trước.
“Thiếu gia ở trên lầu, căn phòng thứ 2 bên tay trái.” Ý ông lão bảo cô đi lên.
Diệp Hân Đồng bước lên cầu thang, tiếng bước chân cô gõ trên cầu thang lộp cộp vang khắp căn biệt thự rộng lớn.
Cô đi tới phòng của vị thiếu gia kia, nhẹ nhàng gõ cửa, cửa không khóa, động tác gõ của cô khiến nó từ từ hé mở, phát ra âm thanh kẽo kẹt của một chiếc cửa cũ kỹ.
Phía trong không hề có động tĩnh gì.
“Mặc thiếu gia…”
Không có ai trả lời.
Cô nghi ngờ bước vào. Một hơi thở mạnh mẽ của đàn ông phả ra, hòa lẫn với mùi thơm của sữa tắm, cơ thể nóng bỏng cũng dính chặt vào lưng cô.
Theo trực giác của cảnh sát Diệp Hân Đồng định giáng một cùi chỏ.
Không ngờ người đàn ông kia lại dùng cổ tay ghìm chặt chiếc cổ mảnh khảnh khiến cô không thở được, tay Diệp Hân Đồng quơ lung tung, bàn tay lướt qua làn da bóng loáng nóng bỏng, tiếp tục đi xuống dưới nắm lấy hạ thân đang quấn khăn tắm của anh.
Diệp Hân Đồng sững sờ, tay nắm chặt một đoạn khăn tắm, vừa định ra sức giật.
“Kéo đi, cô không cần dùng nhiều sức, tôi không mặc gì.”
Diệp Hân Đồng như sờ phải điện giật tay ra,hoàn hồn ngấm lại, người đang đánh nhau với mình hẳn là Mặc Tử Hiên.
Sơ sót này bị anh nắm được, đầu dán chặt vào bộ ngực rộng lớn của anh.
“Thình thịch”. Diệp Hân Đồng có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đều.
Tay cô buông thõng không dám khinh suất.
Mặc Tử Hiên từ từ áp sát tai cô, đôi môi gần như chạm vào vành tai.
“Cô là ai?” Giọng nói khàn khàn giống như một loại rượu ngon tinh khiết khiến người ta say sưa.
Diệp Hân Đồng hơi ngơ ngẩn. Nhưng rất nhanh khôi phục phong thái quân nhân.
“Cảnh viên số 12847 Diệp Hân Đồng trình diện.”
Mặc Tử Hiên buông tay đi ra trước mặt cô.
Anh có một cơ thể cường tráng, bộ ngực rắn chắc 8 múi, chiếc khăn tắm quấn ngang bụng rất khêu gợi.
“Xin lỗi, tôi không biết ngài đang tắm.” Diệp Hân Đồng cúi mặt, cố gắng thực hiện ‘gặp nguy không loạn’.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt kỳ dị mê hoặc rất có ma lực khiến người ta hồn xiêu phách lạc, hơi thở nguy hiểm khó kháng cự. Đột nhiên lại nở một nụ cười quyến rũ, nếu muốn hình dung nụ cười của phụ nữ có thể dùng từ nghiêng thành, còn anh thì phái nói là điên đảo chúng sinh.
Một phút sau, cánh tay cường tráng giữ chặt eo cô, kéo sát vào cơ thể mình. Cách một lớp quần áo, cô vẫn cảm thấy nhiệt độ trên người anh. Diệp Hân Đồng tự nhiên có một cảm giác rất ghét, nhíu mày giãy giụa. Cái tên hoàng tử nước ngoài này rất ngả ngớn. Mà cô ghét nhất loại đàn ông như vậy.
“Hộ vệ Trung Quốc quả nhiên không giống Hàn Quốc.”
Diệp Hân Đồng dùng sức hất tay anh ra, lùi về sau một bước dài. Mặt hết sức nghiêm túc.
“Sau này tôi sẽ bảo vệ an toàn cho ngài, xin Mặc Thiếu gia chú ý lời nói cho đúng mực.”
Anh cười, nụ cười càng thêm kỳ dị, dương dương tự đắc như nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chỉ trong phút chốc, anh nằm vật ra giường, tay chống đỡ người, đầu gối hơi cong khiến khăn tắm rủ xuống thoắt ẩn thoắt hiện.
“Vậy thì bảo vệ sát tôi đi.” Đôi mày kiếm nhếch lên, ánh mắt thoáng nhìn xuống “Tối nay cô ngủ trên đất.”