Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 90-3: Anh yêu tôi? (3)



Diệp Hân Đồng trở lại phòng của mình, cảm thấy tâm trạng phiền muộn, chỉ muốn gọi điện cho bạn thân tiểu Khả.

Cô nghĩ có thể mượn điện thoại Lee Yul nên hào hứng chạy về phía phòng cậu ta, cô đẩy cửa đi vào đúng lúc Lee Yul đang thay quần áo.

Cậu ta rõ ràng rất gầy nhưng bụng có tới bảy tám múi cơ.

Diệp Hân Đồng nhanh chóng quay mặt đi: “Xin lỗi, tôi không biết cậu đang thay quần áo.”

Lee Yul thong thả mặc áo sơ mi vào, nở nụ cười rạng rỡ.

“Cô xấu hổ à? Xong rồi, có thể quay lại.”

Diệp Hân Đồng quay lại, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình làm hắn nhìn càng gầy, có lẽ vì khung người nhỏ lại thêm vẻ u buồn khiến cô có cảm giác trông hắn thật mỏng manh yếu đuối.

Diệp Hân Đồng vẫn nhìn chằm chằm Lee Yul.

Lee Yul cười “Sao?”

Cô chợt nhớ ra mục đích của mình “Lee Yul, điện thoại của cậu có thể gọi về Trung Quốc không?”

“Có”

“Có thể cho tôi mượn chút không? Tôi sẽ trả tiền điện thoại cho cậu.” Diệp Hân Đồng nói rất mong chờ.

Lee Yul lấy điện thoại từ túi áo vest đưa cho Diệp Hân Đồng.

“Vậy tôi về phòng nhé. Một lát nữa sẽ mang trả cậu.”

Lee Yul hơi do dự rồi gật đầu.

Diệp Hân Đồng vui vẻ cầm điện thoại về phòng.

Cô nhanh chóng bấm số tiểu Khả.

“Alo, Tiểu Khả, Hân Đồng đây, mình vừa mượn được điện thoại nên gọi về, ha ha, mình nhớ cậu quá.” Diệp Hân Đồng vui vẻ nói.

“Cái con nha đầu hư đốn này, đã bao nhiêu ngày rồi mới thèm gọi về, mình cũng nhớ cậu quá đi, mình sắp bị Vũ Văn Thành quấy rầy chết rồi, ngày nào cũng hỏi cậu có gọi về không?”

“Anh ta hỏi mình làm gì, à phải, anh ta không bận đi với bạn gái à?” Diệp Hân Đồng đùa cợt.

“Cái đó không biết, nhưng bình thường anh ta không ở phòng làm việc, bận rộn suốt ngày, giờ ngày nào cũng thò mặt ra, thật khiến mọi người chết rét.”

“Ha ha ha ha, lạnh như thế, cục cảnh sát không cần mở điều hòa, tiết kiệm cho quốc gia được ối tiền điện.” Diệp Hân Đồng trở nên rất vui vẻ, có một số việc chỉ cần không thèm nghĩ nữa, cũng sẽ không khổ sở phiền muộn.

“Cậu ở bên đó thế nào, có ai dám bắt nạt không?”

Tiểu Khả không nói thì thôi tự nhiên hỏi khiền Diệp Hân Đồng nhớ tới tình cảnh bây giờ cũng có chút phiền muộn. “Haiz, đừng nói nữa, ngôn ngữ thì không biết, cũng không ai dễ nói chuyện, mình nhớ cậu quá, tiểu Khả.”

“Ừ, mình cũng thế.”

Lúc này điện thoại rung lên, Diệp Hân Đồng nhìn lại, có cuộc gọi khác đang chờ, cô sửng sốt, ý thức được có lẽ mình đã làm việc không nên.

Điện thoại của Lee Yul chắc sẽ có nhiều cuộc gọi quan trọng và tin tức cơ mạt, không trách được lúc cô muốn mang đi hắn lại do dự, nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô, ý là hắn tin tưởng cô sao.

Sao cô lại không nghĩ ra chứ? Trong lòng đột nhiên cảm động.

“Tiểu Khả, thôi mình không nói tiếp được, điện thoại của người ta có cuộc gọi đến, lúc nào có cơ hội mình sẽ gọi lại.” Diệp Hân Đồng vội vàng cúp điện thoại, cầm sang phòng Lee Yul.

Cuộc gọi vẫn còn tiếp tục đổ chuông, vội như vậy chắc là có chuyện quan trọng.

Diệp Hân Đồng lần này nhớ gõ cửa, Lee Yul ra mở.

Diệp Hân Đồng lúng túng đưa điện thoại cho cậu ta.

Lee Yul cầm điện thoại, nhận cuộc gọi trước mặt cô.

“Điện hạ, tôi đã tra ra thân phận của Diệp Hân Đồng.” Đối phương nói bằng tiếng Hàn.

Lee Yul cảnh giác nhìn Diệp Hân Đồng, cô ý thức được nên đi ra ngoài nên quay người đi.

“Diệp Hân Đồng, chờ tôi một chút được không?” Lee Yul gọi cô.

Diệp Hân Đồng lúng túng đứng lại.

Lee Yul dùng tiếng Hàn tiếp tục nói vào điện thoại: “Nói đi”

“Cô ấy là con gái Diệp Thiểu Hoa, ông ta ngày trước là bạn thân của cha Mặc Tử Hiên, nếu đoán không nhầm thì mục đích Mặc Tử Hiên tiếp cận Diệp Hân Đồng là có liên quan đến kho báu.” Đối phương tiếp tục nói bằng tiếng Hàn.

“Ta biết rồi, ngươi tiếp tục điều tra đi, đã tìm ra ba anh ta chưa?” Lee Yul ám chỉ ba Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng cũng chỉ nghe được vài ba chữ.

“Chưa! Nhưng gần đây xuất hiện một người phụ nữ thần bí, cụ thể thì chưa báo cáo được.”

“Tiếp tục đi.” Lee Yul nói xong cúp điện thoại.

Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ.

Lee Yul đến giường lấy một cái hộp ở dưới gối, đưa đến trước mặt Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng có linh cảm đây là một loại trang sức quý giá, cô không nhận chỉ lúng túng cười: “Vô công bất thụ lộc”

“Lưng cô bị thương có thể là do tôi gây nên, cô nhận thì tôi mới yên tâm.” Lee Yul nhẹ nhàng nói.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, hắn nói như vậy là trước mặt cô thừa nhận chính hắn sai người ám sát Mặc Tử Hiên, nếu sự việc bại lộ, danh diệu quân vương của hắn cũng có thể không tiếp tục giữ.

Trong lòng cô bị sự tôn trọng cùng thẳng thắn của hắn làm cho cảm động.

“Cầm lấy đi, coi như là tôi hối lộ, nếu bị cô nói chuyện này ra, tôi sẽ bị toàn dân chỉ trích và bị đi tù.”

Diệp Hân Đồng do dự, thật ra Mặc Tử Hiên cũng sớm biết là hắn, chuyện này cũng không cần cô phải nói.

Lee Yul cười nhạt “Vậy tôi nói kiểu khác, cảm ơn cô biết tôi là kẻ địch sau lưng Mặc Tử Hiên vẫn đồng ý đứng với tôi.”

Những lời nói này giống như muốn mua chuộc cô, quà tặng đó cô càng không thể nhận, cô chỉ giữ thái độ trung lập.

“Tôi không thể nhận, cuộc tranh chấp chính trị giữa hai người không có liên quan đến tôi.”

“Vậy thì cảm ơn cô đã ở bên cạnh tôi khi cả hai chúng tôi đều bị thương” Lee Yul có chút nóng vội.

“Là lỗi của anh ta, cái này không cần cảm ơn, nếu không còn việc gì nữa, tôi muốn về phòng.” Diệp Hân Đồng quay đi.

“Tại sao ai cũng không muốn nhận quà của tôi, Kim Lệ Châu cũng thế, cô cũng vậy, chẳng lẽ trong mắt mọi người tôi là một kẻ không thể chịu nổi sao?” Lee Yul thương cảm nói.

Ý cô không phải như vậy! Diệp Hân Đồng xoay người, nhìn cặp mắt mông lung kia, lại không biết lòng trắc ẩn từ đâu tới, cầm lấy cái hộp trong tay hắn.

“Được rồi, tôi nhận là được.”

Lee Yul nở nụ cười sảng khoái.

“Tôi về phòng tắm, một lúc nữa là bữa tối rồi.”

Diệp Hân Đồng không mở hộp, cô quay người đi về phòng mới mở ra xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.