Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 90-4: Em yêu tôi? (4)



Sau khi mở cái hộp, cô lại hối hận, đây là một viên trân châu đường kính 1cm, phối hợp với Kim Cương thành một sợi dây chuyền, viên trân châu này có giá trị hơn ngàn vạn, sau cô có thể nhận thứ quý giá như vậy.

Nếu trả lại, Lee Yul lại cảm thấy tổn thương.

Diệp Hân Đồng tự đánh vào tay mình “Cô thật tùy tiện, ai bảo cô cầm, lần này cảm giác gánh nặng rồi.”

Diệp Hân Đồng để sợi dây chuyện vào lại chiếc hộp, để xuống dưới gối.

Cô cởi quần áo chuẩn bị vào tắm, lúc định ra khóa cửa thì Mặc Tử Hiên đẩy cửa bước vào.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, muốn sập cửa lại, nhưng anh đã thò một chân vào, mắt cá chân đang được băng bó, sưng to gấp đôi trước kia.

Thấy chân anh bị kẹp ở bên trong cửa, cô không dám đóng lại, buông tay, xoay người.

“Anh tới làm gì?” Cô vừa đi vừa nói.

Mặc Tử Hiên cợt nhả xông vào “Thấy anh bị thương rồi thì đừng tức giận nữa.”

“Tôi không tức giận” Chẳng qua là cảm thấy bực mình không giải thích nổi, không muốn cho anh thấy sắc mặt mình.

“Còn nói nữa, em không tức giận mà mặt lại đỏ bừng bừng như con heo con thế kia.” Anh tận lực lấy lòng.

Diệp Hân Đồng vẫn cảm thấy phiền não, nhíu mày nhìn bộ mặt tươi cười như hoa “Anh tới làm gì, nếu không có việc gì thì tôi muốn đi tắm.”

“Anh phải làm sao thì em mới hết giận?” Mặc Tử Hiên khẩn cầu làm nũng.

“Tôi thực sự không tức giận, chỉ thấy anh làm một số việc hơi quá đáng.” Diệp Hân Đồng không muốn nói rõ tâm tư phức tạp của mình.

Mặc Tử Hiên cho là cô đang nói chuyện anh đánh bóng chuyền vào Lee Yul, cô trước đây che chở cho đối thủ của anh, anh cũng không thèm so đo, nhưng bây giờ vẫn vậy, trong lòng anh lại bốc hỏa, cô chỗ nào cũng nói đến Lee Yul, rốt cuộc cô là người của ai.

Mặc Tử Hiên xị mặt xuống, ánh mắt trở nên đông lạnh.

“Em nói chuyện của Lee Yul sao? Hắn ám sát anh thì không phải là chuyện quá đáng ư?” Giọng điệu của anh không chút nào vui mừng.

Diệp Hân Đồng sửng sốt, trong lòng cũng không chịu nổi “Mấy cái nguyên nhân chính trị của các người quá phức tạp.”

Cô nói xong phiền não ngồi xổm xuống chỗ va ly lấy quần áo đi tắm, không muốn tiếp tục tranh cãi với anh nữa.

“Cho nên em cảm thấy hắn ám sát anh thì được, còn anh đánh trả chút xíu thì là quá đáng?” Mặc Tử Hiên để ý chuyện vụn vặt, tâm tình không thể bình tĩnh, cao giọng.

Diệp Hân Đồng nghe những lời cực đoan của anh thì tức lên tận óc, giận dỗi bỏ quần áo trong tay xuống, quay lại nghiêm nghị nhìn Mặc Tử Hiên, nói năng hùng hòn: “Tôi nói chuyện quá đáng không phải là chuyện này, đừng tự cho mình là đúng được không?”

“Thế là cái gì?” Mặc Tử Hiên thấy bộ dạng cô như vậy quát lên.

“Anh rõ ràng sắp kết hôn với Kim Lệ Châu, cô ta là người duy nhất có tư cách làm vợ anh, tại sao còn trêu chọc tôi?” Diệp Hân Đồng cũng quát lại.

Mặc Tử Hiên sửng sốt, nét mặt rất phức tạp, vội vàng giải thích “Lúc nói câu này là anh bị Lee Yul làm cho kích động, anh chỉ muốn bóp chết nhuệ khí của hắn.”

“Nhuệ khí? Anh đang bảo vệ vật sở hữu của mình sao? Anh cảm thấy những người từng lên giường với anh, ai cũng là đồ chơi của anh? Chỉ cần có người nhớ thương anh là anh lại gây sự như một đứa trẻ con, chúng tôi không phải là những con rối, không phải anh muốn thế nào thì phải như thé, nếu bản thân không thấy thư thái, không thể cho riêng ai thì cũng không cần phải trêu đông chọc tây, anh làm vậy càng làm tôi thấy gánh nặng thêm, ghét.” Diệp Hân Đồng hầm hừ nói một lèo.

Mặc Tử Hiên hơi sửng sốt, trêu mặt lại từ từ xuất hiện một nụ cười: “Em, là đang ghen ư?”

Nghe thấy từ đó, Diệp Hân Đồng cũng kinh ngạc, cô không thèm suy nghĩ gì, lườm Mặc Tử Hiên một cái tức giận phản bác: “Ghen cái đầu anh.”

“Bởi vì em yêu anh, cho nên mới quan tâm đến anh, không dám lên giường với anh vì sợ thân thể đã thuộc về anh, trái tim cũng đã thuộc về anh.” Mặc Tử Hiên cảm thấy cô thực sự thích anh, càng nói càng vui vẻ.

Anh càng nói, Diệp Hân Đồng càng cảm thấy đầu mình muốn vỡ ra, cô không muốn nghe, không muốn xác định lời anh nói là thật. Cô ngoảnh mặt đi.

“Em yêu anh cho nên quan tâm đến từng lời nói của anh, cố ý đi cùng vơi Lee Yul là để trêu tức anh…”

“Này, anh đừng tự cho là đúng, tôi làm sao thích anh được.” Diệp Hân Đồng nóng nảy quay lại, cắt lời, hắn càng nói càng quá đáng rồi.

Mặc Tử Hiên nở một nụ cười xấu xa.

“Nếu không yêu anh thì lên giường với anh đi, nếu không dám thì đích thực là em yêu anh,”

Hắn quả thật tự cao quá rồi.

“Lên thì lên”. Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm quát lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.