Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 94-2: Cố tình gây sự (2)



Hôm sau, cô vừa ra cửa, Hàn thượng cung cho cô biết Mặc Tử Hiên đã đi ra ngoài.

Diệp Hân Đồng cảm thấy là lạ, nhưng không nói được ra là cái gì.

Đén trưa, Mặc Tử Hiên cũng không về, ngược lạicó vị khách không mời mà đến, Hồ Bưu.

“Điện hạ ngã bệnh, không chịu uống thuốc, phiền cảnh vệ Diệp đến thăm một chút.” Hồ Bưu nói một cách vô cảm, trong mắt hắn có cảm giác…rất lạnh khiến vết thương sau lưng Diệp Hân Đồng đột nhiên nhói đau.

“Không chịu uống thuốc thì truyền là được, thân phận của tôi không thích hợp đến chỗ Lee Yul điện hạ.” Diệp Hân Đồng từ chối thẳng thừng.

Khí lạnh trongmắt Hồ Bưu càng tăng lên “Điện hạ vì cô mà bị cảm, bên cạnh người không có lấy một người thân thích chăm sóc, cảnh vệ Diệp cảm ơn người khác như vậy sao?”

“Trong cung có nhiều thượng cung như vậy, ai cũng biết chăm sóc, cậu ta sẽ khỏi nhanh thôi.” Cô thực sự không muốn dính dáng gì đến Lee Yul cả.

“Nếu điện hạ có thể dễ dàng tiếp nhận người khác như thế thì trong Hàn cung này đã không cô đơn như vậy. Phiền cảnh vệ Diệp đi một lát, chỉ cần cậu ấy chịu uống thuốc là được, cậu ấy càng ngày càng ho dữ dội, thân thể thì vốn đã yếu ớt, coi như tôi nhờ vào cô.” Hồ Bưu thành khẩn nói.

Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút xúc động.

Cô nhìn đồng hồ trên tay, nghĩ Mặc Tử Hiên chắc sẽ không về sớm, cộng với Lee Yul vì cô mà bị bệnh, chắc nên đi một lúc.

Đây là lần đầu tiên cô tới tẩm cung của Lee Yul, ở đây có một cảm giác rất cô đơn trống trải.

Biệt viện này lớn gấp đôi Nguyệt Hàng Hành cung, nhưng không có ai cả, cũng không bày trí sặc sỡ, toàn là những tảng đá hình thù kỳ quái khiến biệt viện vốn đã vắng ngắt nhìn càng thấy cô đơn.

Hồ Bưu đưa Diệp Hân Đồng đến phòng Lee Yul, mở cửa để cô đi vào.

Diệp Hân Đồng đi qua mấy lần cửa mới đến chỗ Lee Yul ngủ.

Vừa nhìn đã thấy hắn co quắp trong chăn, quay lưng ra cửa, tiếng ho khiến căn phòng vắng lặng càng thêm tịch mịch.

Trên bàn bày đầy cái loại thuốc, cả một chén nước không hề động tới.

Diệp Hân Đồng cảm thấy hắn như vậy thật đáng thưowng.

Cô lẳng lặng đến bên giường “Các thượng cung tỷ tỷ của người đâu? Lee Yul sinh bệnh khiến người ta phải đau đầu.”

Diệp Hân Đồng nói vẻ quan tâm.

Lee Yul nghe thấy giọng Diệp Hân Đồng, vừa ho vừa ngồi dậy, khuôn mặt vốn đã xanh xao càng thêm yếu ớt.

Cậu nở nụ cười nhạt nhẽo “Sao cô lại đến đây?”

Diệp Hân Đồng ngồi xuống, đọc hướng dẫn sử dụng ghi ngoài vỏ, đáng tiếc toàn tiếng Hàn, nhưng mấy chữ số Ả rập thì cô hiểu, cô đổ ra số lượng như hướng dẫn, đưa đến trước mặt Lee Yul, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Có cậu bé không ngoan, nên tôi phải tới xem thế nào”

Lee Yul cầm đống thuốc Diệp Hân Đồng đưa cho, không hề phản kháng uống luôn, bỏ cốc xuống, mặt cười vui vẻ.

“Không phải tôi không ngoan, mà muốn xem, nếu tôi không uống thuốc, bệnh nặng thêm thì cô có đến thăm tôi khong, kết quả cô thực sự đến.”

“Tôi thấy cậu quá tùy hứng so với tưởng tượng đấy, về sau đừng có như vậy, tự thương lấy mình quan trọng hơn tất cả.” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng nói.

“Tùy hứng, cũng chỉ có người quan tâm đến tôi như cô mới dễ dàng tha thứ, không có nhiều người quan tâm đến tôi như vậy, cho nên, hãy tha thứ cho tôi phóng túng một lần đi.” Cậu nói vẻ thương cảm.

“Tôi, sẽ không ở lại Hàn cung của cậu lâu, không cần phải hi vọng vào tôi nhiều như vậy, đến lúc chia tay sẽ càng thương cảm hơn.” Những điều cô nói là thật “Nhưng có thể biết Lee Yul là điều vinh hạnh của tôi, ở đây cậu trong mắt người khác chính là thần tượng ở rất xa không thể chạm tới, có lẽ sau này tôi cũng chỉ có cơ hội nhìn cậu trên TV, cho nên, mỗi ngày ở Hàn cung tôi đều quý trọng, về sau hãy biết thương bản thân hơn, cười vui thật nhiều, giống như một người khác nghĩ cho Lee Yul, như vậy nhất định sẽ được đền đáp.”

“Cô đang an ủi tôi sao?” Lee Yul thương cảm nói.

“Hả? Tôi không an ủi cậu, nói thẳng ra là tôi muốn cậu hãy sống thật khỏe và vui vẻ. Sau đó tìm được người mà mình yêu thương.” Những lời của cô đều là tâm huyết.

Lee Yul cúi đầu, càng thêm u buồn, đột nhiên cậu ngẩng lên nhìn cô, trong ánh mắt đầy tình cảm khiến Diệp Hân Đồng cảm thấy có gánh nặng, cô đứng dậy.

“Tôi phải về nếu không với cái tính tình hỏa bạo của Mặc Tử Hiên lại sẽ nổi đóa lên, tôi không chịu nổi.” Diệp Hân Đồng nói xong, quay người đi.

Lee Yul nhìn theo bóng cô suy tư.

Cô vừa đi ra thì Hồ Bưu đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.