Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, nước mắt suýt nữa lại chảy xuống, cô kìm nén quát: “Trêu tôi, thực sự thích thú lắm sao?”
Mặc Tử Hiên lập tức đứng dậy, trên mặt toàn là áy náy và đau lòng.
“Thật xin lỗi, anh chỉ là đùa em một chút”
“Đùa, không biết mấy giờ rồi à? Nửa đêm canh ba, anh đi tìm quỷ mà chơi. Thần kinh” Diệp Hân Đồng hầm hừ nằm xuống, dùng giấy xoa đại cái mặt, nhắm mắt lại, chẳng muốn làm gì hết.
Mặc Tử Hiên có một tâm trạng vô cùng khác thường, anh chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng đang nhắm mắt: “Vì sao em lại khóc?”
Tim Diệp Hân Đồng lỡ một nhịp.
Cô mở mắt, đầu óc chuyển động rất nhanh “Tôi nhớ nhà, nhớ tiểu Khả, nhớ mẹ”
“Thật xin lỗi, anh sẽ không trêu em nữa, chỉ là có lúc… muốn làm cho em vui vẻ, lại quên mất suy nghĩ của em, làm em bị tổn thương, sau này sẽ không như vậy.” Mặc Tử Hiên trầm ổn nói.
“Đừng khắp nơi dở trò mập mờ như vậy là tốt rồi, không nhận thức rõ thân phận Điện hạ của mình tùy ý thổ lộ làm người ta cảm thấy gánh nặng.” Diệp Hân Đồng vẫn nằm trên giường nói.
Mặc Tử Hiên trầm tư rất lâu “Anh không tùy ý thổ lộ. Thôi, xin lỗi em, sau này sẽ không như vậy. Anh đảm bảo.”
“Ừ. Ngủ đi.” Diệp Hân Đồng lại trùm chăn vào.
“Anh muốn cuối tuần này bí mật đi về Trung Quốc với em, thăm người thân của bạn một chút, ngồi máy bay cũng chỉ mất hơn 2 tiếng.” Mặc Tử Hiên muốn bồi thường cho cô.
“Đừng” Diệp Hân Đồng vội vàng ngồi dậy. “Đừng vì tôi mà bí mật trở về, lỡ có vấn đề gì, tôi không gánh vác được.”
“Nếu bí mật đi, sẽ không ai biết, chúng ta đi nhanh về nhanh.” Mặc Tử Hiên không nỡ thấy cô khóc.
“Này”Diệp Hân Đồng cảm thấy nói lý với anh đặc biệt chán.
“Anh thật đúng là tùy hứng, chỉ cần anh lên máy bay, bất kể là tư hay công, hành tung của anh cũng sẽ bại lộ, bây giờ lại đang là thời điểm quan trọng, anh xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Còn không biết lũ gián điệp đã biết thân phận của anh hay chưa, xin anh, về sau hãy tự yêu lấy tính mạng của mình.”
“Nhưng mà, anh không muốn thấy em đau khổ.”
“Nếu anh thật lòng không muốn thấy tôi khổ, thì nhanh chóng xử lý cho tốt công việc ở Trung Quốc, đừng trở lại Trung Quốc nữa.” Diệp Hân Đồng nói rõ ràng.
Mặc Tử Hiên thương cảm ngồi lại đầu giường.
“Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ nhanh lên. Nhanh nhanh giải quyết băn khoăn của anh ở Hàn Quốc, trở về Trung Quốc giải quyết cho ổn thỏa, ngồi lên vị trí hoàng đế của anh đi, hoàn thành mong muốn của anh. Tôi muốn ngủ.” Diệp Hân Đồng nói một hơi rồi nằm xuống giường, quay lưng về phía anh.
Mặc Tử Hiên nghe được quyết định có có chết cũng không muốn dính vào của cô đột nhiên cảm thấy đau khổ trong lòng, cũng leo lên giường quay lưng lại phía cô.