Một tay Phong Thiên Tuyển trượt xuống hông Trạm Lam, giữ chặt hông cô khiến cô không thể cử động được. Một tay khác thì giữ gáy cô, ngón tay
quấn lấy sợi tóc, dùng nụ hôn giam giữ cô. Thân hình hắn cao lớn cũng áp lên, lồng ngực đè nặng cô, Trạm Lam chỉ thấy toàn mùi hương nam tính
của hắn.
Nụ hôn này quá bất ngờ, cũng quá kịch liệt. Trong một chớp mắt, cô không biết phải làm sao.
Phong Thiên Tuyển thành thạo ép cô mở đôi môi, đầu lưỡi dò xét đi
vào, lập tức khiến cô run rẩy. Trời sinh hắn cường thế, không cho phép
người khác chống đối, Trạm Lam biết không có cách nào, đành chấp nhận nụ hôn thô bạo của hắn.
Cô bắt đầu ôm hắn, hơn nữa cũng trúc trắc đáp lại, hai tay quấn lên
bả vai rộng lớn của hắn, đầu ngón tay đảo qua nơi cô từng để lại dấu ấn, chỉ cảm thấy hắn càng hôn mãnh liệt hơn, giống như muốn nuốt cô vào
bụng.
Bên trong phòng mờ tối không nhìn rõ, thính giác càng thêm nhạy cảm.
Tiếng nhạc bên ngoài không biết đã đổi thành tiếng đàn dương cầm du
dương, hòa với tiếng thở gấp gáp của bọn họ, vang vọng trong không gian
chật hẹp.
Bỗng nhiên lúc này có người gõ cửa.
Trạm Lam còn chưa hoàn toàn khôi phục lý trí, còn trong tích tắc đó
Phong Thiên Tuyển banh thẳng người, như đang đề phòng, lại giống như dã
thú đang chờ thời cơ.
Dường như không cần suy nghĩ, cô vòng tay lên lưng hắn, vỗ nhẹ, làm như trấn an một đứa bé đang sợ hãi.
“Anh Ba, Vinh kiểm đang tìm anh.” Giọng nói của Thịnh Khải vang lên rõ ràng sau cánh cửa.
Nghe thế Phong Thiên Tuyển mới khôi phục dáng vẻ biếng nhác bình thường.
Có điều ánh mắt nhìn cô lại có thêm một chút suy ngẫm.
“Tôi sẽ ra ngay.”
Tiếng bước chân của Thịnh Khải ngày càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy.
Phong Thiên Tuyển ghé vào tai cô, khàn giọng nói: “Sau khi tan tiệc thì lên xe tôi, rõ chưa?”
Trạm Lam vẫn còn thở dốc, như vừa mới vận động mạnh, không nói được tiếng nào, đành phải gật đầu.
Hắn lại nhìn cô thêm một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, định mở cửa
ra ngoài. Vừa mới chạm đến tay nắm cửa, Trạm Lam bỗng nhiên kéo áo hắn,
ngón tay yếu ớt.
Nhưng Phong Thiên Tuyển lại dừng lại, nhíu mày không hiểu nhìn về
phía cô, Trạm Lam chỉ chần chừ chốc lát liền vươn ngón tay, đầu ngón tay mát lạnh chạm lên đôi môi mỏng mềm mại, bỗng nhiên căng thẳng.
Phong Thiên Tuyển túm được tay cô, cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lại
nhanh chóng bị hút vào đôi mắt đen sâu thẳm, từ nơi sâu nhất nhìn thấy
một ngọn lửa bùng lên.
Trạm Lam biết đó là biểu hiện của điều gì, đành lên tiếng giải thích: “Ngoài miệng anh có son môi của tôi.”
Hắn không nói gì, lại chậm rãi buông cổ tay cô ra. Ánh mắt hắn quá
đen lại quá sáng, khiến người ta không cách gì nhìn rõ được, Trạm Lam
cụp mi mắt, tránh ánh mắt hắn, ngón tay dịu dàng lau đi màu son trên môi hắn.
Mà trong mắt Phong Thiên Tuyển, cô gái trước mặt da thịt nõn nà, đôi
môi đỏ tươi như máu, trong mắt còn chưa tan hết kích tình và e lệ, cho
dù đụng chạm lên môi hắn không có chút dục vọng nào, chớp mắt cũng không cách gì chống đối được cám dỗ.