Cuộc đại chiến bên ngoài vẫn không dừng lại. Thỉnh thoảng phía trên mặt đất truyền đến những chấn động kịch liệt, Tiêu Lãng cũng không dám điều tra thi thể của con quái thú này, chỉ có thể không ngừng khống chế kiến kim thạch lặng lẽ tra xét.
Ầm ầm ầm!
Cuộc chiến đấu kéo dài suốt ba canh giờ. Ba canh giờ này, mọi người giống như ngồi trên đệm kim, sống một ngày bằng một năm. Mãi đến khi tất cả trở lại yên tĩnh, sau khi Tiêu Lãng thông qua kiến kim thạch tra xét được có vô số người bị thương chạy đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Một đêm không chợp mắt!
Mọi người đều không ngủ được, cũng không dám tu luyện, cứ ngồi không như vậy. Tiêu Lãng vẫn nhắm mắt lại, thần sắc an tĩnh khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn. Bằng không chắc hẳn mọi người đã đứng ngồi không yên.
- Đi!
Trời vẫn chưa sáng hẳn, Tiêu Lãng đã mở mắt hét một tiếng. Độc Long trầm mặc đứng lên. Một Đại Thần đỉnh phong lại có chút do dự nói:
- Vừa phát sinh đại chiến, cường giả gần đó khẳng định tương đối nhiều. Nếu không... chờ một chút?
Sắc mặt Độc Long trở nên lạnh lẽo. Tiêu Lãng sửng sốt một lát, sau đó ánh mắt hung tợn quét qua, thản nhiên nói:
- Ngươi không muốn theo ta, có thể tự mình đi! Ta không hy vọng lần sau còn có người nghi ngờ quyết định của ta. Bằng không ta sẽ để hắn cút đi!
Thân thể vị Đại Thần đỉnh phong thânàyrun lên, vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng. Tiểu thiếu gia mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, trầm mặc đuổi theo Tiêu Lãng.
Một đám người lại bắt đầu nhanh chóng lao nhanh. Kết quả trên đường đi vô cùng an toàn. Rất nhanh bọn họ đã ra khỏi Bán Dạ Lĩnh. Tiêu Lãng dẫn nhóm người rời đi không nghỉ nửa khắc. Nếu trời không tối hẳn sẽ không dừng lại. Mỗi ngày trời còn chưa sáng hắn lại đánh thức mọi người tiếp tục chạy.
- Tiêu Lãng, có thể nghỉ ngơi mấy ngày hay không?
Sau khi liên tục chạy nửa tháng, tiểu thiếu gia không chịu được nữa. Hắn mới đột phá Đại Thần không lâu, bản thân chắc hẳn cũng được nuông chiều từ bé, một đường đi nhanh như vậy, lại còn lo lắng hãi hùng, áp lực tinh thần quá lớn, có phần không kiên trì được.
- Muốn sống thì đừng dừng lại! Ai có thể bảo đảm truy binh sẽ không phát hiện ra manh mối đuổi theo?
Tiêu Lãng lạnh giọng nói một câu, hoàn toàn không cho tiểu thiếu gia này chút mặt mũi nào. Hắn tất nhiên không phải sợ truy binh của tiểu thiếu gia truy sát, mà sợ đám cường giả truy sát con hoang thú kia phát hiện manh mối đáng nghi nào đó đuổi theo. Ai biết được những cường giả này có thần thông đặc biệt thế nào? Tất nhiên rời khỏi Bán Dạ Lĩnh càng xa càng tốt.
Tiểu thiếu gia chỉ có thể cắn răng đuổi theo. Trên thực tế hắn vẫn bị người kéo theo. Hai Đại Thần đỉnh phong vẫn rất cố gắng. Bọn họ liên tục chạy. Chỉ có điều có kiến kim thạch, trên đường đi bọn họ đều dễ dàng tránh được võ giả và hoang thú. Thật ra mọi người không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
- Nhanh đi tới rừng cây phía trước ẩn nấp. Phía sau có một đám cường giả đang đến!
Bọn họ chạy vào trong vùng hoang dã, Tiêu Lãng đột nhiên quát lớn. Mọi người hóa thành lưu quang, phòng vào trong rừng cây rộng mấy vạn mét phía trước.
Chờ tới khi mọi người vừa vọt vào trong rừng cây thu liễm khí tức, một đám người từ trong không trung bay qua. Rõ ràng có tới bảy, tám cường giả Thần Tổ. Nếu như xảy ra xung đột với bọn họ, có thể tưởng tượng ra được hậu quả sẽ thế nào.
Vù vù!
Chờ sau khi đám người kia bay đi, tiểu thiếu gia ngồi dưới đất thở dốc từng đợt, vẫn không ngừng lẩm bẩm nói:
- Cũng may đi. Uy áp kia thật cường đại, làm ta sợ muốn chết!
Mấy người còn lại cũng cảm thấy toàn thân dễ dàng hơn. Chỉ có sắc mặt Tiêu Lãng không chỉ không thoải mái, trái lại cực kỳ ngưng trọng. Ánh mắt hắn nhìn vào sâu trong cánh rừng, giọng điệu thâm trầm nói:
- Bằng hữu, ra đi!
Con ngươi trong mắt Độc Long co lại. Khói độc trên người hắn không ngừng tuôn ra. Mấy người còn lại giống như một con mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi, bắn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sâu trong rừng cây.
- Hừ! Ngươi chỉ là một võ giả còn chưa thể ngưng tụ được thần thể lại có thể phát hiện ra lão phu sao? Ngươi làm sao phát hiện được?
Một u ảnh lóe lên xuất hiện, cảm giác giống như một làn khói đen chậm rãi ngưng tụ ra hình người vậy. Hắn dùng áo bào đen che phủ toàn thân, chỉ lộ ra một khuôn mặt có chút tái nhợt. Khí thế trên người chậm rãi phóng thích, khiến tất cả mọi người biến sắc.
Cường giả Thần Quân!
Tiêu Lãng không có bản lãnh cảm ứng được võ giả Thần Quân này ẩn thân. Là kiến kim thạch phát hiện ra. Vị trí võ giả này ẩn thân rất khéo, hơn nữa trên người hoàn toàn không có khí tức. Vừa nãy đám kia võ giả sau lưng đến quá nhanh, Tiêu Lãng nhất thời không kịp bảo kiến kim thạch cẩn thận điều tra, cho nên đến bây giờ mới phát hiện ra.
- Đại nhân! Ta trời sinh có năng lực cảm ứng rất mạnh. Vừa nãy chỉ đại khái cảm ứng được bên này có chút nguy hiểm. Cho nên... đại nhân, chúng ta vô ý mạo phạm.
Trên mặt Tiêu Lãng giả vờ vô cùng kinh sợ, trong lòng lại lặng lẽ điều động kiến kim thạch gần đó vọt về phía bên này. Nếu như cường giả Thần Quân này động thủ, hắn có thể để kiến kim thạch chống đỡ một hồi.
Nhìn thấy sắc mặt mọi người kinh sợ như vậy, người áo đen buông lỏng cảnh giác, thần thức lại quét qua cảnh giới của mọi người. Hắn đã hoàn toàn yên tâm. Xem ra chỉ là một sự trùng hợp.
Ánh mắt hắn quét qua thần thức của mấy người, cuối cùng dừng lại trên người tiểu thiếu gia kia. Trong mắt hắn lại lộ ra một tia hồng quang. Hắn vung tay lên nói:
- Thằng nhãi này ở lại. Những người còn lại cút đi! Ngày hôm nay tâm tình lão phu tốt, không giết người!
Tiểu thiếu gia bị người áo đen này nhìn thấy, lông tóc toàn thân đều dựng đứng. Đám người Tiêu Lãng cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Lẽ nào tiểu thiếu gia này tướng mạo xinh xắn khiến người áo đen này vừa vặn nhìn trúng, thích thiếu niên xinh đẹp sao?
Nghĩ tới đây, Tiêu Lãng cũng cảm thấy lông tóc toàn thân dựng ngược. Con ngươi hắn xoay chuyển một chút, nhưng vẫn cung kính nói:
- Xin tuân theo lệnh của đại nhân!
Nói xong, thân thể Tiêu Lãng lóe lên, một chưởng vỗ vào sau đầu của tiểu thiếu gia, trực tiếp đánh ngất hắn. Ba người còn lại nhất thời tức giận. Nhưng sắc mặt Tiêu Lãng không thay đổi ném mạnh tiểu thiếu gia kia về hướng lão già áo đen.
- Ha ha, thằng nhãi nhà ngươi thật hiểu chuyện!
Chút cảnh giác cuối cùng trong lòng lão già áo đen liền biến mất. Hắn đang chuẩn bị đưa một tay nắm lấy tiểu thiếu gia. Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, thân thể lùi lại phía sau, bỗng nhiên đánh ra một chưởng. Trong rừng cây phía sau đột nhiên có mấy trăm con kiến kim thạch bắn mạnh đến, khiến hắn chú ý.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng lóe lên, chộp lấy tiểu thiếu gia đang ở giữa không trung trở về, bỗng nhiên ném cho một hộ vệ Đại Thần đỉnh phong, truyền âm nói:
- Lùi!
Một hộ vệ Đại Thần đỉnh phong ôm lấy tiểu thiếu gia lui nhanh về phía sau. Độc Long đã sớm được Tiêu Lãng truyền âm, trước tiên phóng thích khói độc, bao phủ phạm vi gần đó.
Bên trong khói đen, một hào quang từ trong mắt Tiêu Lãng lao ra, lóe lên một cái rồi biến mất vào bên trong thân thể võ giả Thần Quân. Đồng thời hắn phóng thích Liệt Thần Thủ, biến ra trảo ảnh đầy trời, chộp về phía sau lưng lão già áo đen.
- Vù!
Một chữ Tình màu đen cực lớn từ sau lưng của hắn lao ra, biến mất ở trong không trung, giống như u linh xuất hiện ở n đầuvõ giả Thần Quân trê, bỗng nhiên đè xuống.
Trong thời gian ngắn như vậy, Tiêu Lãng lại vận dụng ba loại thần thông. Đầu tiên là khiến một đám kiến kim thạch thu hút sự chú ý của võ giả Thần Quân này, sau đó đột nhiên đánh lén, có thể nói hắn đã vận dụng chiến thuật quỷ thần khó lường.
Nhưng lần này kẻ địch của hắn là cường giả Thần Quân!
Sau khi cường giả Thần Quân này đánh một chưởng vào mấy chục con kiến kim thạch, cảm ứng được một năng lượng quỷ dị nhập vào trong cơ thể nhanh chóng dâng lên phía linh hồn. Hắn hoàn toàn không kinh sợ. Hào quang trong không gian linh hồn toả ra dễ dàng chống đỡ được công kích tình diệt. Sau đó hắn dùng thần thức quét qua, phán đoán ra chân thân trong mấy trăm móng vuốt của Tiêu Lãng, dễ dàng né tránh được.
Ngay thời điểm hắn muốn nhanh chóng lui lại, cách xa công kích chữ tình phía trên, một tình huống ngoài ý muốn đã xảy ra. Chữ tình kia dường như có một loại ma lực thần kỳ khiến hắn đứng yên tại chỗ không thể di chuyển, chỉ có thể cố gắng chống đỡ!
Ầm!
Toàn thân võ giả Thần Quân bị đập lún xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng bị đánh nát bấy, nhiều nơi xương cũng bị gãy.
Võ giả Thần Quân này rõ ràng vẫn dừng lại ở sơ kỳ. Lần này Tiêu Lãng hoàn toàn khiến hắn khiếp sợ. Hắn vội vàng không để ý tới bất kỳ điều gì, trực tiếp xuyên qua mặt đất, chạy trốn. Chờ tới lúc Tiêu Lãng muốn đuổi theo giết hắn, hắn đã trốn không thấy hình bóng nữa...
Tiêu Lãng đã có dự đoán về uy lực tình tuyệt. Cho nên khi đánh võ giả Thần Quân này bị thương, hắn hoàn toàn không bất ngờ. Hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài. Võ giả Thần Quân này quả nhiên cường đại. So với Đại Thần đỉnh phong, chênh lệch không phải chỉ một điểm hai điểm.