- Tiêu Lãng, phía trước chính là lãnh địa của Thiên tôn Mộc Long!
Trong một thành trì, Hiên Viên Thiên Tâm dẫn theo bọn họ đi vào một truyền tống trận. Còn chưa truyền tống đi, hắn đã căn dặn.
Tiêu Lãng gật đầu. Thiên Tâm đã nói rõ những điều hắn cần chú ý. Có thể tạo mối quan hệ tốt với Thiên tôn Mộc Long hay không vậy phải xem vận khí thế nào.
Hiện tại có tuyến của Mị Nhi, Tiêu Lãng không còn nhiệt tình với việc tạo quan hệ tốt với Thiên tôn Mộc Long nữa. Dù sao mối quan hệ giữa Thiên tôn Mộc Long và Thần Chí Cao Tu La có tốt, chắc hẳn cũng rất khó giúp mình đi cầu tình.
Hiên Viên Thiên Tâm cũng đã nói, cho dù là Thần Chí Cao, muốn vận dụng luân hồi lực phục sinh một người cũng phải trả cái giá cực lớn...
Hào quang truyền tống trận sáng lên. Tiêu Lãng nhắm mắt lại, chờ hào quang yếu đi mới mở mắt ra. Nhưng vừa nhìn, hắn nhất thời kinh ngạc. Bởi vì cảnh sắc ở Mộc Long Thành quá đẹp. Cả toà thành trì gần như đều được cỏ xanh cây xanh hoa tươi bao phủ, sa hoa, giống như cảnh tiên trong nhân gian.
Kiến trúc trong thành không phải là đá, trái lại dùng một loại giống như bạch ngọc xây dựng thành. Linh khí hỗn độn ở nơi này cũng rất nồng đậm. Hiển nhiên bên dưới thành có đại trận tụ linh cường đại.
Tiêu Lãng nhìn lướt qua, phát hiện thực lực võ giả trong thành đều cường đại hơn so với các thành trì còn lại. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ kiêu ngạo. Cho dù nhìn thấy thực lực của mấy người Hiên Viên Thiên cường đại như vậy, bọn họ cũng không có vẻ gì sợ hãi.
- Các ngươi là ai? Đến trong thành có chuyện gì?
Trong lúc Tiêu Lãng đang quan sát, hộ vệ bên cạnh truyền tống trận bao vây lại. Đội trưởng là một Thần Tổ sơ kỳ lạnh giọng gầm thét nói.
Hiên Viên Thiên Tâm tiến một bước lên phía trước, cười nhạt một tiếng. Tiểu đội trưởng kia vừa nhìn thấy, trên mặt xuất hiện một nụ cười, chắp tay nói:
- Thì ra là đại nhân Thiên Tâm. Tại hạ nhất thời không quan sá kỹ nên không nhận ra. Vẫn mong đại nhân lượng thứ.
Hiên Viên Thiên Tâm cười nhạt, chỉ vào Tiêu Lãng nói:
- Vị này là Tiêu tiên sinh. Thiên Tôn tự mình đưa thiếp mời hắn đến đây.
- Ồ?
Tiểu đội trưởng và mấy chục hộ vệ còn lại lập tức biến sắc, rất cung kính quay về Tiêu Lãng hành lễ nói:
- Tham kiến Tiêu tiên sinh.
Tiêu Lãng đã sớm mang mặt nạ, lãnh đạm gật đầu không nói gì. Tiểu đội trưởng kia cũng không tức giận, tự mình dẫn theo mọi người bay về phía bắc thành. Thiên tôn Mộc Long không ở trong thành. Hắn ở tại đỉnh Phong Hỏa Sơn phía bắc thành.
- Đại nhân Thiên Tâm, vì sao người trong thành này kiêu căng như vậy?
Trên đường bay, Tiêu Lãng cảm thấy có chút khó hiểu truyền âm hỏi Hiên Viên Thiên Tâm.
Hiên Viên Thiên Tâm nhìn thoáng qua, cười truyền âm nói:
- Trong Mộc Long Thành, người bình thường không có tư cách ở lại. Giống như chúng ta nhiều nhất chỉ có thể ở lại trong thành một tháng. Trong thành này cơ bản đều là người trong mạch của Thiên tôn Mộc Long. Thiên tôn Mộc Long ở trong Hủy Diệt Chi Địa có địa vị cao. Người của các gia tộc cũng không dám đắc tội. Hơn nữa Mộc gia vô cùng giàu có. Ngươi cũng thấy đấy, cả toà thành trì đều dùng ngọc linh thạch để xây dựng. Linh khí hỗn độn trong thành nồng đậm gấp mười lần so với bên ngoài. Điều này khiến tính cách người Mộc gia trời sinh kiêu căng. Nếu như ngươi không phải được bản thân Thiên Tôn tự mình triệu kiến, chúng ta muốn đi bái kiến Thiên Tôn, tiểu đội trưởng này tuyệt đối sẽ không tự mình dẫn đường...
Tiêu Lãng âm thầm gật đầu. Nghĩ đến chuyện nếu như mình có thể có một thành trì tại Hủy Diệt Chi Địa, khiến đời sau trong gia tộc mình cũng sống an nhàn như vậy, không ngừng phát triển lớn mạnh, hẳn là chuyện vui mừng tới mức nào?
Đương nhiên đây chỉ là sự tưởng tượng của hắn. Nếu muốn làm được như vậy, không chỉ cần có thực lực cường đại, còn cần địa vị thật cao. Ví dụ như Thiên tôn Mộc Long, nếu như không phải có mối quan hệ thân thiết tốt đẹp với Thần Chí Cao Tu La, tuyệt đối không thể có được địa vị đặc biệt như vậy!
Rất nhanh, một ngọn núi kỳ lạ xuất hiện ở phía xa trong tầm mắt Tiêu Lãng. Sở dĩ dùng hai chữ kỳ lạ để hình dung, bởi vì ngọn núi kia là tà mị. Hơn nữa nửa phần sau còn bao phủ ở trong lớp sương mù màu vàng. Sương mù kia vừa nhìn đã biết là có kịch độc. Hoàn Nhan Nhược Thủy từng nói trong Phong Hỏa Sơn nuôi nhốt vô số độc vật, quả nhiên không phải nói dối.
- Các ngươi cứ chờ ở đây đi. Ta đi trước bẩm báo Thiên Tôn.
Khi còn cách Phong Hỏa Sơn mấy vạn mét, tiểu đội trưởng Thần Tổ kia đột nhiên dừng lại, bỏ lại mọi người, một mình chạy lên đỉnh núi. Tiêu Lãng từ phía xa nhìn tới, có thể nhìn thấy trên đỉnh núi cũng có một cung điện được xây dựng bằng đá tương tự như bạch ngọc. Bên trong, sương trắng tràn ngập, cung điện như ẩn như hiện, thật giống như một toà Tiên cung.
Chờ gần nửa canh giờ, tiểu đội trưởng kia mới bay trở về, truyền tin:
- Xin mời Tiêu tiên sinh, đại nhân Thiên Tâm Thiên Tôn lên trên. Những người còn lại mời chờ ở tại chỗ.
- Ta ngất!
Trong mắt Tiêu Lãng loé lên một sự bất mãn. Hiên Viên Thiên Tâm lập tức truyền âm nói:
- Tiêu Lãng, đừng phẫn nộ, hôn nay mặt mũi ngươi vẫn tính là lớn. Nếu như chúng ta đến, chắc hẳn phải chờ ít nhất nửa ngày.
Tiêu Lãng chỉ có thể quay đầu lại gật đầu ra hiệu với mọi người. Cao Sơn Cao Hà cũng không để ý. Lần trước Cao Sơn cùng trưởng lão Long Hổ đến đây, cũng không có tư cách lên núi.
Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tâm bay lên đỉnh núi. Vừa bay lên đỉnh núi, Tiêu Lãng liền có cảm giác khác thường. Bởi vì linh khí hỗn độn ở nơi này nồng đậm hơn so với bên ngoài gấp trăm lần. Hắn khiếp sợ nhìn sang Hiên Viên Thiên Tâm. Hiên Viên Thiên Tâm cười khổ truyền âm nói:
- Đừng nhìn ta. Tuy gia tộc Hiên Viên chúng ta là một trong mười gia tộc đứng đầu Hủy Diệt Chi Địa, nhưng thực sự không có cách nào so sánh với Thiên tôn Mộc Long về của cải được. Ngươi có biết lần trước Hoàn Nhan gia mời Thiên tôn Mộc Long tới chữa trị, tốn bao nhiêu tử thánh thạch không? Cho dù cuối cùng không trị liệu thành công, nhưng vẫn tốn một ngàn vạn tử thánh thạch! Nếu như trị liệu tốt ít nhất... phải là trăm ngàn vạn.
- Ta nhổ. Cướp tiền!
Con ngươi trong mắt Tiêu Lãng co lại. Hắn hít vào một hơi khí lạnh. Người này tùy tiện ra ngoài lượn một vòng đã có ngàn vạn tử thánh thạch đến tay. Chẳng trách Mộc gia có tiền như vậy.
- Tiêu tiên sinh, mời tới bên này.
Tiểu đội trưởng dẫn theo Tiêu Lãng đi vào phía trong. Tiêu Lãng bừng tỉnh, bắt đầu quan sát cảnh sắc xung quanh, phóng tầm mắt nhìn vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều kỳ hoa dị quả. Có trái cây đỏ au, có hoa tươi tản ra hương vị nồng đượm thấm vào lòng người. Có cây đại thụ, từng lá cây xem ra rất giống với những mặt người...
- Ồ? Cây kia?
Thân thể Tiêu Lãng đang bay vào trong đột nhiên dừng lại, nhìn cái cây cổ thụ che trời ở trong sân phía trước. Khuôn mặt hắn trở nên mông lung. Cây kia nhìn từ bề ngoài vào rất bình thường. Thân cây màu đen, vỏ cây cứng, lá cây màu vàng. Đó là một cây cổ thụ sống rất nhiều năm.
- Tiêu Lãng ngươi làm sao vậy?
Hiên Viên Thiên Tâm nhìn thấy Tiêu Lãng đứng ngây người, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm vào cây kia, nhỏ giọng hỏi một tiếng, đang chuẩn bị đưa tay lay thân thể hắn. Ai ngờ tiểu đội trưởng bên cạnh lại đột nhiên khẩn trương lên tiếng nói:
- Đại nhân Thiên Tâm đừng động vào!
Hiên Viên Thiên Tâm vô cùng kinh ngạc nhìn về phía tiểu đội trưởng, lại thấy thân thể hắn bắn vào sâu trong cung điện, trên mặt rõ ràng lộ vẻ khiếp sợ.
- Chuyện này...
Hiên Viên Thiên kinh hãi nghi nhìn cây cổ thụ kia, nhưng không nhìn thấy chỗ nào kỳ quái. Trong lúc hắn đang vô cùng nghi ngờ, từ trong một cung điện phía xa có một thiếu nữ xinh đẹp bay tới..
Thiếu nữ này mặc y phục màu vàng, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, tóc kết hai đao kế, có vẻ ưu nhã lại kiều mị.
Ánh mắt thiếu nữ có chút ước ao đảo qua trên người Tiêu Lãng, cuối cùng nhìn Hiên Viên Thiên Tâm, thản nhiên nói:
- Đại nhân Thiên Tâm, Thiên Tôn mời ngài đi vào trước nghỉ ngơi. Trong thời gian ngắn, Tiêu tiên sinh chắc hẳn chưa tỉnh lại được. Chuyện này... Tiêu tiên sinh quả nhiên là một kỳ tài. Bí mật của cái cây này, trong mấy vạn năm qua chỉ có ba người từng phát hiện. Ngoại trừ Tiêu tiên sinh ra chỉ có Lưu Hỏa đại nhân, và... đại nhânThần Chí Cao phát hiện!