Hiên Viên Thiên Tâm chấn động. Hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, tinh quang trong mắt tăng vọt, kích động nói:
- Đây, chẳng lẽ đây chính là... Đại đạo thụ?
Thiếu nữ không hề trả lời, chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Mời đại nhân Thiên Tâm di giá tới Thiên điện nghỉ ngơi. Chờ lát nữa Tiêu tiên sinh xuất quan, Thiên Tôn sẽ triệu kiến các ngươi.
Hiên Viên Thiên Tâm nhìn Tiêu Lãng ước ao một chút, sau đó theo thiếu nữ bay về phía Thiên điện. Hắn vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn cây đại thụ kia vài lần. Giờ phút này hắn đã xác định, cây cổ thụ bình thường này chính là đại đạo thụ trong truyền thuyết!
Trên thế giới này có rất nhiều thứ rất kỳ lạ. Ví dụ như trong nguyên đan hoang thú cường đại chứa thiên đạo chí lý, hoặc là thần thông thần bí. Ví dụ như có vài nơi kỳ lạ cũng chứa quỹ tích đại đạo. Rất nhiều người đi tới đó một chuyến là có thể có cảm ngộ. Còn có một vài thực vật, cành lá của chúng cũng chứa đại đạo chí lý. Ví dụ như đại đạo thụ ở Phong Hỏa Sơn này.
Cây này không phải do Thiên Tôn Mộc Long cấy ghép lại, mà đã mọc ở Phong Hỏa Sơn cách đây mấy trăm ngàn năm. Thiên Tôn Mộc Long chỉ ngẫu nhiên đi tới nơi này mới phát hiện được.
Cũng chính bởi vì đại đạo thụ này, Mộc Long mới đột phá Thiên Tôn. Cũng chính bởi đại đạo thụ này, ở Phong Hỏa Sơn mới có rất nhiều độc vật tập trung. Mộc Long nghiên cứu nhiều năm, cảm ngộ được rất nhiều thần thông trị liệu giải độc.
Có thể nói Thiên Tôn Mộc Long có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ đại đạo thụ này. Chuyện về đại đạo thụ này, rất nhiều người cũng biết, cũng có không ít người đã tới Phong Hỏa Sơn. Ví dụ như Hiên Viên Thiên Tâm đã tới đây không chỉ một lần, nhưng vẫn không để ý tới cây này. Giờ phút này Tiêu Lãng vừa đến lại lập tức phát hiện, dường như còn có... cảm ngộ?
Hiên Viên Thiên Tâm được đưa đi, Tiêu Lãng vẫn một mình ngây người đứng sững ở trong không trung, cau mày, con mắt mông lung nhìn cây đại thụ kia, quên hết tất cả, chìm đắm trong cảm giác kỳ lạ do cây đại thụ kia mang lại cho hắn.
Giờ phút này, trong mắt của hắn cây đại thụ kia không phải một cái cây chết, mà là một cái cây sống động. Những cành cây dường như đang không ngừng vặn vẹo theo quy luật nhất định. Mà lá cây cũng thoáng lay động, kết hợp những cành cây này dường như phác hoạ ra một bức vẽ, một bức tranh như mộng như ảo.
Hắn không biết vật này là cái gì, có ích lợi gì? Nhưng hắn quyết định dụng tâm nghiên cứu một chút. Linh hồn hắn xuất khiếu, tiến vào trạng thái du hồn, mô phỏng đường nét của bức vẽ kia vào trong đầu mình, lại cẩn thận thôi diễn, nhiều lần xác minh, thông hiểu đạo lí.
Thời gian trôi qua từng chút một. Tiêu Lãng cũng không biết đã qua bao lâu. Hắn nghiên cứu rất lâu, cũng không biết bức tranh kia có ích lợi gì. Hắn chỉ có thể cố gắng ghi chép vào trong đầu. Chờ tới thời điểm hắn hoàn toàn ghi chép xong, hắn phát hiện cây đại thụ không còn chuyển động nữa. Nó lại biến thành một cây đại thụ bình thường.
Trong mắt hắn khôi phục lại sự tỉnh táo. Hắn nhìn lướt qua xung quanh, lại nhìn cây đại thụ một chút. Sau khi xác định cái cây không tiếp tục chuyển động, không có bất kỳ điểm gì kỳ quái nữa, lúc này hắn mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm nói:
- Những đường nét này có ích lợi gì? Tại sao cái cây này lại cổ quái như vậy?
Vèo!
Trong cung điện phía xa, thiếu nữ mặc y phục màu vàng, tóc kết hai đao kế lại bay tới. Nàng dừng lại trong không trung cúi người hành lễ nói:
- Tiêu tiên sinh, Thiên Tôn cho mời. Đại nhân Thiên Tâm cũng đã ở đó. Xin mời đi theo ta.
- A...
Thân thể Tiêu Lãng bay theo thiếu nữ kia. Nếu như người này có thể truyền lời thay cho Thiên Tôn, tùy tiện kiểm tra, thực lực cũng đạt tới Thần Quân? Tiêu Lãng còn tưởng rằng nàng có thuật giữ gìn nhan sắc, hắn vội vàng chắp tay đáp lễ nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Xì xì...
Thiếu nữ che miệng cười một tiếng nói:
- Người ta mới mười tám tuổi, Tiêu tiên sinh lại gọi ta là tỷ tỷ sao? Tiên sinh có thể gọi ta là Mộc Ly Nhi.
Tiêu Lãng đỏ mặt, may mà vẫn có mặt nạ che khuất. Hắn cười khan một tiếng nói:
- Ách, xấu hổ, xấu hổ! Cách Nhi đừng trách.
Rất nhanh hai người liền bay đến một cung điện rất lớn phía trước. Mộc Ly Nhi cung hai tay ra sau, thân thể nhẹ như lông hồng rơi xuống đất, tư thế rất ưu mỹ. Lại thêm lớp sương màu trắng nhàn nhạt bên ngoài cung điện. Thời điểm nàng quay đầu lại nở nụ cười, Tiêu Lãng còn tưởng rằng mình nhìn thấy tiên nữ...
- Xì xì!
Nhìn thấy mắt Tiêu Lãng nhìn mình đăm đăm, sững sờ dừng lại ở trong không trung, Mộc Ly Nhi che miệng cười. Tiêu Lãng lại đỏ mặt, không dám nhìn thêm vội vàng bay xuống theo, cùng Mộc Ly Nhi đi vào phía trong.
Trong cung điện cực kỳ sa hoa, khiến Tiêu Lãng cho rằng mình giống như đã đến cung điện của Ngọc Hoàng Đại Đế. Bên trong cũng rất lớn. Trong cung điện còn có một đám nữ tử trên người mặc đủ loại váy xoè đang uyển chuyển nhảy múa. Xung quanh có thị nữ đang đứng thẳng. Trên bàn đá ngọc thạch bày đủ loại linh quả quỳnh nhưỡng. Bên trong cũng có sương trắng lan tỏa. Tất cả khiến Tiêu Lãng có cảm giác như đi tới tiên cung trong thần thoại cổ đại.
Hiên Viên Thiên Tâm ngồi ở bàn đá đầu tiên bên trái. Ánh mắt Tiêu Lãng lại rơi vào một quý phụ ngồi ở chủ vị. Quý phụ này mặc phượng bào ngũ sắc, đầu đội ngọc bích trân châu, trâm phượng, tai đeo ngọc châu, khí thế uy nghi, quý khí ép người.
Mộc Ly Nhi đi tới bên cạnh quý phụ, lại chắp tay nói:
- Thiên Tôn, Tiêu tiên sinh đến rồi!
Đây chính là Thiên Tôn Mộc Long sao?
Tiêu Lãng kinh ngạc. Mộc Long không phải là một người hiền từ sao? Tại sao lại biến thành một quý phụ? Mộc Long bản thân cái tên này đã nam tính hóa, lại thêm Thiên Tâm nói nàng là người hiền từ, Tiêu Lãng vẫn cho rằng Mộc Long là một lão đầu tóc bạc râu bạc mi trắng...
Tiêu Lãng rất nhanh liền bừng tỉnh, đi lên phía trước vài bước, cung kính gỡ mặt nạ xuống, khom người hành lễ nói:
- Tiêu Lãng tham kiến Thiên Tôn!
- Tiêu tiên sinh ngẩng đầu lên, cho bản tôn nhìn kỹ xem?
Một giọng nói ôn nhu vang lên, hoàn toàn không giống với một Hủy Diệt Chi Địa Thiên Tôn danh chấn, trái lại giống như một thiếu mỹ xinh đẹp.
Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn Mộc Long một chút. Nhưng thân thể hai người đồng thời chấn động. Trong mắt Tiêu Lãng lộ ra một tia cổ quái. Bởi vì sau khi hắn và Thiên Tôn Mộc Long liếc mắt nhìn nhau, phát hiện khí tức linh hồn của nàng hết sức quen thuộc, hết sức thoải mái?
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cũng rất không hiểu tại sao. Theo lý thuyết hai người chưa từng gặp mặt, càng không ở cùng một chỗ, Mộc Long còn là Thiên Tôn, cũng không phải là thần khí thể, tại sao lại có loại cảm giác này.
- A...
Trong đôi mắt Thiên Tôn Mộc Long cũng sáng lên, vẻ mặt trịnh trọng hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi đến từ nơi nào? Vực diện gì?
Tiêu Lãng do dự một chút, vẫn thành thật nói:
- Hồi bẩm Thiên Tôn, ta đến từ vực diện Thiên Châu, vực diện tứ đẳng.
- Ồ? Vậy thì thật kỳ quái...
Thiên Tôn Mộc Long thì thào một câu, có chút thất vọng cúi đầu trầm ngâm. Rất nhanh, sắc mặt khôi phục bình thường, khoát tay áo nói:
- Tiêu Lãng, ngươi ngồi xuống đi!
Tiêu Lãng hồ nghi ngồi xuống, thị nữ rất nhanh đưa cho Tiêu Lãng một chén quỳnh nhưỡng. Thiên Tôn Mộc Long cũng cầm chén lên, mỉm cười nói:
- Hai vị là khách ở xa tới, bản tôn mời các ngươi một chén.
Tiêu Lãng và Thiên Tâm đồng thời đứng dậy. Tiêu Lãng ngửa đầu uống xong, cảm giác ngon miệng khác thường. Miệng lưỡi cảm thấy rất thơm. Hắn thầm nói rượu Ngọc Hoàng Đại Đế chắc cũng gần như vậy?
Trong lòng đã có suy nghĩ, Tiêu Lãng lại nhìn quét qua Thiên Tôn Mộc Long, thấy quý khí ép người của nàng, dáng vẻ tiên khí mờ ảo của nàng, trong đầu tự động hiện lên một cái tên. Hắn càng nhìn càng giống, tự nhiên thốt ra khỏi miệng:
- Thiên Tôn, ngài có thể quen biết... Vương mẫu nương nương không?
- Ừm?
Trong mắt phượng của Thiên Tôn Mộc Long lóe lên hào quang. Trên mặt nàng nhất thời trở nên kích động, thình lình đứng thẳng dậy nói:
- Chẳng trách bản tôn thấy khí tức linh hồn trên người ngươi lại quen thuộc như vậy? Thì ra ngươi cũng tới từ... Tinh vực Hoa Hạ!
- Tinh vực Hoa Hạ? Hoa Hạ? Ngài đúng là Vương mẫu nương nương trong truyền thuyết sao?
Sau khi nhìn thấy Thiên Tôn Mộc Long gật đầu khẳng định, Tiêu Lãng chấn động, rơi lệ đầy mặt.