Còn chưa qua đêm, chuyện tại Bạch Dạ Thành đã được lưu truyền ra ngoài. Toàn Hủy Diệt Chi Địa đều chấn động. Thiên Tôn Hiên Viên dẫn theo một đám cường giả truyền tống lại đây, đã sớm khiến vô số gia tộc chú ý. Việc này cho dù muốn giấu cũng giấu không được.
Bốn đại gia tộc ra mặt vì một người, diệt một gia tộc. Người này còn là Tiêu tiên sinh vừa nổi danh tại Hủy Diệt Chi Địa! Quan trọng nhất là Tiêu tiên sinh mới chỉ đạt tới Bán Thần đỉnh phong. Tin tức như vậy tất nhiên khiến cho rất nhiều người thích bát quái lưu truyền khắp nơi.
Không cần hoài nghi về sự cường đại của Mai gia, Hoàn Nhan gia, Hiên Viên gia. Đặc biệt là địa vị của Thiên Tôn Mộc Long càng khiến rất nhiều gia tộc coi trọng việc này. Trong một đêm, tên tuổi của Tiêu tiên sinh đã truyền khắp Hủy Diệt Chi Địa. Tất cả gia tộc lớn nhỏ đều nhớ lấy cái tên này, cái tên này tuyệt đối không thể trêu chọc được.
Tiêu Lãng rời khỏi Bán Dạ phủ, đã tới Vũ Nguyên Thành. Hắn ở lại một tửu lâu sang trọng nhất trong thành khiến Vũ Nguyên Thành xao động một hồi. Bọn họ vừa vào ở, Thiên tôn Vũ Nguyên lập tức phái người tới đưa thiệp mời, bảo con hắn tự mình đứng ra chiêu đãi Tiêu Lãng. Thiên tôn Vũ Nguyên không biết Tiêu Lãng trâu bò ở điểm nào, nhưng bốn đại gia tộc coi trọng hắn như vậy, tạo mối quan hệ cũng không sai.
Tiêu Lãng uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Vũ gia, cũng biểu thị ngưỡng mộ đối với Thiên tôn Vũ Nguyên, và cùng người của Vũ gia hàn huyên một hồi, để bên họ thỏa mãn đi về.
Lúc này, Tiêu Lãng mới trở lại trong gian phòng. Khi hắn nhìn thấy một đám người nhìn mình như nhìn người xa lạ, hắn trợn trừng hai mắt cười nói:
- Thế nào? Không nhận ra sao? Các ngươi không nhận người huynh đệ như ta nữa sao?
- Ca!
Tiểu Đao cười ngây ngô, đi tới ôm chặt Tiêu Lãng một cái. Tiêu Ma Thần cũng đi tới, đánh cho Tiêu Lãng một quyền, thật lòng bội phục nói:
- Tiêu Lãng, ta biết trong bất kỳ tình huống nào, ngươi đều có thể một bước lên trời.
- Đại nhân!
Vô Ngân kêu một tiếng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Ma Thanh Thanh cảm khái nói:
- Tiêu Lãng, chúng ta còn muốn nỗ lực tu luyện, tranh thủ ở Mai gia ra mặt chiếu cố ngươi và Thiên Châu. Không nghĩ tới hơn một năm không gặp, ngươi lại trở nên trâu bò như vậy. Thiên Tôn Hiên Viên nổi danh tương đương với lão tổ tông bộ tộc Thiên Ma chúng ta. Năm đó phụ thân ta muốn gặp một mặt lão tổ cũng khó khăn...
Tiêu Lãng khẽ mỉm cười. Có thể nhìn thấy ba huynh đệ tốt nhất và Ma Thanh Thanh khiến hắn rất hài lòng. Hắn khoát tay áo không nói tiếp, trái lại quan tâm hỏi:
- Các ngươi ở Mai gia có tốt không?
Vô Ngân gật đầu nói:
- Tốt, Mai phu nhân đối xử với chúng ta rất tốt. Bây giờ đãi ngộ của chúng ta được tính là cấp bậc thống lĩnh. Hiện tại, Tiêu Ma Thần còn được đặc cách trở thành thống lĩnh!
- Ma Thần, chúc mừng ngươi!
Tiêu Lãng kiểm tra trên người Tiêu Ma Thần, dễ dàng phát hiện hắn đã đạt được Đại Thần đỉnh phong. Tuy rằng có Mai phu nhân đào tạo, cũng có thể thấy được chút ít tư chất và nỗ lực của bản thân Tiêu Ma Thần. Giờ phút này Ma Thanh Thanh vẫn là Đại Thần đỉnh phong. Mai phu nhân có thể cho mọi người đãi ngộ cấp bậc thống lĩnh cũng không có gì kỳ quái. Có thể cất nhắc Tiêu Ma Thần làm thống lĩnh, điều này nói rõ lực chiến đấu của Tiêu Ma Thần có sự trưởng thành tăng vọt. Thống lĩnh bình thường chỉ có võ giả Thần Quân mới có thể ngồi.
- Tiểu Đao cũng không tồi. Điện hạ và Vô Ngân phải nỗ lực hơn!
Tiêu Lãng xoay đầu lại dò xét thực lực mọi người một lần. Tiểu Đao đột phá Đại Thần, được Tiêu Lãng khích lệ trên mặt lộ vẻ bối rối. Vô Ngân và Ma Thanh Thanh lại có chút xấu hổ. Hơn một năm qua bọn họ vẫn không có bất kỳ đột phá nào, lãng phí rất nhiều tài nguyên của Mai phu nhân.
Hiên Viên Thiên Tâm và đám người Cao Sơn không ở trong phòng, Độc Long ngược lại vẫn ở trong này, giờ phút này đột nhiên mở miệng nói:
- Mọi người phải thực sự nỗ lực, bằng không sợ là sẽ không đuổi kịp bước chân của chủ nhân. Hiện tại tổng hợp thực lực của chủ nhân có thể so sánh với Thần Quân...
- Lắm miệng!
Tiêu Lãng quay đầu lại trách cứ một câu. Nhưng thân thể mấy người Tiêu Ma Thần, Vô Ngân lại chấn động. Ma Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi không phải là thần khí thể sao? Làm sao thực lực có thể nâng cao nhanh như vậy?
Tiêu Lãng tùy tiện giải thích:
- Thần khí thể chỉ không thể ngưng tụ thần thể mà thôi, không phải không thể tu luyện cảm ngộ thiên đạo. Năm đó ta và Độc Long rời khỏi Tuyết Mai Thành, tiến vào làm hộ vệ cho một đội buôn...
Tiêu Lãng kể sơ qua, mọi người nghe được lại kinh hãi chấn động. Cuối cùng tất cả đều chân thành cao hứng cho hắn. Hắn trở nên cường đại, tháng ngày mọi người ở Thần Vực cũng tốt hơn.
Sau khi Tiểu Đao nghe xong, lập tức mở miệng nói:
- Ca, ta không mặc kệ. Sau này ta đi theo ca. Nếu ca dẫn theo Độc Long, vì sao không thể dẫn ta theo?
Con mắt Tiêu Ma Thần và Vô Ngân cũng trở nên nóng bỏng. Cuộc sống cùng Tiêu Lãng như vậy, cho dù chết bọn họ cũng không thèm để ý. Bọn họ ở Mai gia tuy rằng có rất nhiều tài nguyên, Mai phu nhân cũng coi trọng mấy người, nhưng chung quy vẫn cảm giác thiếu đi cái gì đó...
Ma Thanh Thanh cũng mở miệng nói:
- Kỳ thực, Tiêu Lãng, lấy địa vị ngươi bây giờ, ngươi hoàn toàn có thể tùy tiện chiếm lĩnh một thành trì.
Tiêu Lãng hiểu ý của Ma Thanh Thanh, cũng biết suy nghĩ của mọi người. Chỉ có điều hắn rất quả quyết lắc đầu nói:
- Chiếm lĩnh thành trì là chuyện không thể nào. Thực lực của chúng ta vẫn quá yếu. Nếu như ở trong Tuyết Mai lĩnh, Hoàn Nhan Lĩnh, Hiên Viên Lĩnh hoặc là Mộc Long Lĩnh, vậy cho dù chiếm lĩnh cũng là người khác đưa. Cả đời dựa vào người khác che mua chắn gió, có ý nghĩa gì? Cho dù chiếm lĩnh ta cũng muốn tự mình đi lấy, dựa vào thực lực của bản thân chúng ta đi lấy. Nhưng công chiếm một thành trì có ý nghĩa gì? Muốn đánh thì phải đánh một sơn lĩnh, khiến con dân Thiên Châu đến Thần Vực có nơi an thân.
- Cái này có thể!
Vô Ngân trở nên hưng phấn chợt đứng phắt dậy, trong mắt hừng hực, dường như đã nhìn thấy tình cảnh Thiên Châu Lĩnh ở Thần Vực ngạo nghễ nhìn quần hùng.
Tiểu Đao đối với chuyện công thành đoạt đất không có hứng thú quá lớn. Hắn chỉ để ý một chuyện Tiêu Lãng có dẫn hắn đi theo hay không. Thấy Tiêu Lãng không đáp lại, hắn có chút cấp bách kêu lên:
- Ca!
- Gấp cái gì. Ngươi cũng trưởng thành rồi, tại sao vẫn như vậy? Có thể chính chắn một chút hay không?
Tiêu Lãng mắng Tiểu Đao một chút, lúc này mới giải thích:
- Trước hết, các ngươi cứ về Mai gia cố gắng tu luyện. Ta lập tức phải đi theo Thiên Tôn Hiên Viên tới Yêu Vực một chuyến. Các ngươi cảm thấy dẫn theo các ngươi có thực tế không? Chờ sau khi ta trở lại, nếu như thực lực của ta trở nên đủ cường đại, có thể đánh hạ sơn lĩnh, ta sẽ đưa các ngươi đi lấy. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể đi tới Hoàn Nhan gia, Hiên Viên gia, Mộc gia tu luyện. Chỉ cần nói với ta và Mai phu nhân nói một tiếng là được!
- Yêu Vực?
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu than nhẹ. Ma Thanh Thanh gật đầu nói:
- Vậy chúng ta vẫn nên trở về Mai gia. Ở Tuyết Mai Thành vẫn thoải mái hơn.
Chuyện đã được quyết định. Sau khi ở lại một đêm, ngày hôm sau Tiêu Lãng đưa cho mọi người ba mươi vạn tử thánh thạch để bọn họ truyền tống về Tuyết Mai Thành. Hắn dẫn theo Độc Long và đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Cao Sơn đi tới Hiên Viên Lĩnh.
Trở lại Hiên Viên Thành, Tiêu Lãng bảo Cao Sơn và Cao Hà về Hoàn Nhan Thành, đồng thời bảo bọn họ chuyển lời cho Hoàn Nhan Tuyệt Sát biết, hắn muốn cùng Thiên Tôn Hiên Viên đi Yêu Vực một chuyến, sau khi trở về sẽ tới gặp mặt sau.
Đồng thời hắn nhờ Hiên Viên Thiên Tâm phái người truyền tin cho Mộc Long và Mai phu nhân một tiếng. Hắn lại tiến vào chủ bảo gặp Thiên Tôn Hiên Viên, thương lượng chuyện lúc nào khởi hành.
Thiên Tôn Hiên Viên nói lúc nào cũng có thể khởi hành, chủ yếu xem ý của Tiêu Lãng thế nào.
Nhưng Tiêu Lãng bắt đầu do dự, cuối cùng vẫn chân thành nói:
- Thiên Tôn, ta muốn luyện hóa nguyên đan của một con hoang thú, không biết có thể sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian?
Thiên Tôn Hiên Viên và Thiên Tâm liếc mắt nhìn nhau, cười nói:
- Nguyên đan hoang thú là nguyên đan của hoang thú Toan Nghê đúng không? Ha ha! Tiểu tử ngươi thật giỏi. Mấy trăm gia tộc liều mạng sống, ngược lại tiện nghi cho tiểu tử ngươi. Ngươi cứ vừa đi vừa luyện hóa cũng được. Muốn luyện hóa nguyên này cần ít nhất phải nửa năm. Chúng ta đi Yêu Vực ít nhất phải mất một, hai năm.
Tiêu Lãng trầm ngâm một chút sau đó gật đầu nói:
- Được, vậy ngày mai lên đường, đi Yêu Vực!