Ầm!
Hiên Viên Thiên Tâm liên tục bị đập xuống một ngọn núi, sau đó lộn một vòng xuống, đập nát một đám cây cối. Vô số núi đá đổ nát, khiến đám chuột trong ngọn núi nhảy loạn khắp nơi.
- Ha ha, con người, ngươi vẫn chịu chết đi? Bản vương cắn nuốt thân thể của ngươi, nói không chừng có thể đột phá Thiên Tôn, ha ha ha!
Cường giả Ma Vực ngửa đầu cười to, thân thể chậm rãi bay phía dưới, bên ngoài thân thể tràn ngập khói đen. Hai người Tiêu Lãng trốn ở bên ngoài trăm dặm vẫn có thể cảm nhận được khí tức tà ác kia.
- Độc Long, động thủ! Nhớ kỹ ngươi chỉ kiềm chế hắn, thu hút sự chú ý của hắn là được, tuyệt đối đừng khinh xuất!
Tiêu Lãng truyền âm một tiếng, thân thể lóe lên. Độc Long lại ẩn nấp rời đi từ một hướng khác. Hắn vừa tiềm hành, vừa phóng khói độc từ trên người ra, che kín một mảnh địa vực.
Vèo!
Vô số hoang thú chuột bắn nhanh vào trong không trung. Số lượng hoang thú chuột đông nghìn nghịt, che trời kín đất khiến Thần Tổ Ma Vực kia sợ hết hồn. Hắn có thực lực cường đại như vậy, phóng thích ra uy áp đừng nói hoang thú cấp thấp như vậy, cho dù có cường đại gấp vài lần cũng không dám động chứ? Những con chuột lớn này, đầu đều có vấn đề thôi sao?
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, võ giả Ma Vực vẫn vung tay đánh ra một vài hắc khí, hóa thành hàng ngàn hàng vạn kiếm khí bắn về phía những con hoang thú chuột này. Hắn cũng không muốn để những con hoang thú cấp thấp này tới gần người.
Xì xì!
Những hắc khí kia biến thành kiếm khí uy lực vô cùng cường đại. Mỗi kiếm khí đều có thể đâm thủng vài con hoang thú chuột. Chỉ có điều hoang thú chuột thực sự quá nhiều, không ngừng bay vụt đến, dũng mãnh không sợ chết.
- Cút ngay!
Thần Tổ Ma Vực nổi giận. Tuy rằng giết chết những hoang thú cấp thấp này không tiêu hao chút sức lực nào, nhưng thân thể hắn bây giờ đang vô cùng suy yếu còn bị trọng thương. Không phải nhờ thể chất võ giả Ma Vực cường hãn, thân thể gần như bất tử, hắn đã sớm bị Hiên Viên Thiên Tâm giết chết.
Hắn dùng hắc khí ngưng tụ ra một con Hắc Long cực lớn, uy áp trên người đều trút xuống hết, ý đồ khiến những con hoang thú chuột này khiếp sợ. Hắc Long trên không trung gào thét xoay quanh. Bất kỳ con hoang thú chuột nào tới gần lập tức bị chấn động thành thịt nát. Uy áp của nó cũng làm cho tốc độ của hoang thú chuột trở nên chậm lại.
Nhưng những con hoang thú chuột này giống như ăn phải xuân dược quá nhiều, hết đợt này tới đợt khác bắn mạnh tới. Trong các hang chuột còn có vô số chuột lao ra. Cường giả Ma Vực nhìn lướt qua, ít nhất cũng thấy có mấy trăm vạn con.
Hắn cảm giác không bình thường. Những con hoang thú chuột này là hoang thú cấp thấp. Tuy rằng chúng không có linh trí nhưng đối mặt với cường giả theo bản năng sẽ cảm thấy sợ hãi, tại sao lại công kích điên cuồng như vậy?
Ánh mắt hắn như điện quét xuống phía dưới, quả nhiên phát hiện có điểm không đúng. Một làn khói đen đang nhanh chóng tiềm hành vọt về phía Hiên Viên Thiên Tâm. Một mặt khác còn có một võ giả rác rưởi cũng vọt về phía bên này. Sở dĩ nói là rác rưởi, bởi vì võ giả kia còn không phải là thần thể...
- Hừ, muốn chiếm tiện nghi sao? Bản vương truy sát hai tháng, nếu như bị hai tiểu tặc các ngươi đắc thủ, truyền ra ngoài sợ là sẽ cười đến rụng răng mất.
Cường giả Ma Vực hừ lạnh một tiếng, cũng không đần độn tới mức lãng phí năng lượng công kích đám hoang thú chuột nữa. Hắn dùng hắc khí tạo ra một vòng bảo hộ. Công kích của hoang thú chuột cấp thấp như vậy, căn bản không phá được vòng bảo hộ của hắn.
Thân thể hắn bay đi, trực tiếp thô bạo xuyên qua đám chuột bay về phía Hiên Viên Thiên Tâm. Sau khi hắn tra xét được Hiên Viên Thiên Tâm đã hoàn toàn ngất đi, trên mặt càng lộ vẻ dữ tợn.
Vèo!
Bên trái có một làn khói đen bay tới. Một đao quang từ trong khói đen phát ra, chém về phía tay trái của Hiên Viên Thiên Tâm.
Khéo miệng của cường giả Ma Vực cười càng lạnh hơn. Quả nhiên là hai tên rác rưởi muốn đục nước béo cò.
Xì xì!
Hắn tiện tay dùng hắc khí ngưng tụ ra một kiếm khí đánh vào trong khói đen. Quả nhiên đao quang kia lập tức thu lại, thân thể lùi lại phía sau, hiển nhiên có chỗ cố kỵ.
- Cút ngay! Bằng không... Chết!
Hắn gầm thét một tiếng, cũng không thèm truy sát Thần Quân cảnh nho nhỏ này. Chủ yếu bởi vì thân thể hắn bị thương, còn muốn bảo tồn năng lượng tìm một chỗ chữa thương, cắn nuốt năng lượng bên trong thân thể Hiên Viên Thiên Tâm.
Thân thể hắn nhanh chóng bắn về phía Hiên Viên Thiên Tâm. Nhưng ngay thời điểm hắn chỉ còn cách Hiên Viên Thiên Tâm ngàn mét, làn khói đen kia lại nhẹ nhàng lan tới. Mà một phía khác, võ giả Bán Thần kia cũng vọt tới?
- Nếu các ngươi muốn chết, bản vương liền tác thành cho các ngươi!
Cường giả Ma Vực nổi giận. Người của Ma Vực đều có tham vọng nhưng phải xem xét tình hình chứ? Hai con giun dế lại chuẩn bị nhổ răng cọp sao? Đây không phải là ông cụ chán sống thắt cổ sao?
Thân thể cường giả Ma Vực vẫn bay về phía Hiên Viên Thiên Tâm, một tay chộp về phía đầu hắn, một tay khác vung lên, ngưng tụ hắc khí đánh ra một con Hắc Long, mục tiêu nhắm thẳng vào võ giả Thần Quân trong làn khói đen.
- Bàn Nhược Chưởng!
Phía dưới, Hiên Viên Thiên Tâm vốn đã ngất, lại đột nhiên mở mắt hét lớn một tiếng, ngưng tụ một chưởng ấn cực lớn bảy màu đánh ra. Chỉ có điều chưởng ấn này nhỏ hơn ba, bốn lần so với thời kỳ hắn còn toàn thịnh. Có thể thấy được thân thể hắn đã suy yếu tới mức độ nào?
- Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng!
Cùng lúc đó, trong một khe cách đó ngàn mét cũng vang lên một quát lớn. Một chưởng ấn rất nhỏ lao về phía cường giả Ma Vực.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng giống như tia chớp cắt phá trời cao. Phía sau có một chữ tình màu đen lao ra, đột ngột biến mất ở trong không trung, một giây sau lại xuất hiện ở trên đầu cường giả Ma Vực, bỗng nhiên ép xuống.
- Liệt Thần Thủ! Huyễn Ảnh Kỳ Lân Trảo!
Cánh tay của hắn lóe lên hào quang màu vàng sậm hóa thành vuốt rồng, thân thể còn chưa bay tới, trảo ảnh đầy trời đã tràn ngập trong không trung.
- Toan Nghê Sát!
Còn có một đạo hắc quang từ trong mắt của hắn cũng bắn ra, tốc độ nhanh gấp đôi so với Bàn Nhược Chưởng, đánh trúng trước một bước.
Đối chiến với cường giả Thần Tổ, cho dù nguyên khí đã đại thương, Tiêu Lãng vẫn không dám khinh thường. Cùng lúc đó hắn lại thả ra tất cả thần thông thần kỹ.
- A?
Cường giả Ma Vực một lòng đặt ở trên người Độc Long, hoàn toàn không dự đoán được Hiên Viên Thiên Tâm lại giả vờ hôn mê, càng không nghĩ đến công kích của con giun dế kia lại khủng bố như vậy?
Ầm!
Tình Tuyệt không phải phát ra trước, nhưng đánh xuống trước, với lực lượng mạnh mẽ đập cường giả Ma Vực từ trong không trung xuống. Mà phía dưới, một chưởng ấn bảy màu vừa vặn bay vụt tới, đánh trúng thân thể hắn.
Vèo!
Hắc quang của Toan Nghê Sát lao đến. Trong nháy mắt đó cường giả Ma Vực cảm giác linh hồn cũng run rẩy, thân thể cũng bị một lực lượng hủy diệt xé rách. Sau khi Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng tăng nhanh tốc độ hủy diệt thân thể hắn, cuối cùng Huyễn Ảnh Kỳ Lân Trảo chộp vào trên thân thể hắn, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Đây không phải là võ giả Bán Thần. Đây rõ ràng chính là một cường Đại Thần quân? Võ giả Thần Vực không có một người nào tốt. Quá giảo hoạt. Mẹ kiếp, thật quá bắt nạt người...
Trước khi ý thức biến mất, tàn niệm trong đầu cường giả Ma Vực vẫn không ngừng oán thán. Thân thể hắn đã hoàn toàn bị Liệt Thần Thủ vồ nát, trái tim vỡ vụn, chỉ có thể đi tìm Trương Hữu Nhân uống trà.
Ầm!
Phía xa Độc Long có chút thảm. Tuy rằng thời khắc cuối cùng cường giả Ma Vực bị bên này thu hút sự chú ý thu hồi một chút năng lượng, nhưng Hắc Long vẫn khiến hắn nổ tới mức da tróc thịt bong, liên tục đập vào một ngọn núi lớn, bị chôn sống. Độc Long rất nghe lời Tiêu Lãng. Thời điểm Hắc Long xuất hiện, hắn đã bắt đầu tránh né. Nhưng công kích của cường giả Thần Tổ vẫn quá sắc bén...
- Độc Long!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, thần thức quét qua. Sau khi phát hiện Độc Long không chết, hắn mới thôi quan tâm. Một tay hắn nắm lấy thi thể của Thần Tổ Ma Vực thu vào trong nhẫn không gian, thân thể bay về phía Hiên Viên Thiên Tâm bên dưới.
- Tiêu Lãng, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng!
Hiên Viên Thiên Tâm nhếch miệng lộ ra nụ cười còn khó nhìn hơn cả lúc khóc, sau đó đầu lệch sang một bên, hoàn toàn ngất đi.