Yêu Giả Vi Vương

Chương 1205: Lực lượng chúa tể



Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng như cuồng long bay ra, mắt bắn hai luồng sáng đen, một chữ tình bắn ra từ sau lưng. Vô số chữ tình ngưng tụ bay ra khỏi người Tiêu Lãng, Tình Mê chưa từng dùng cũng được phóng thích. Những chữ tình chớp mắt ngưng tụ thành vuốt to, cùng Tình Tuyệt biến mất giữa không trung.

Keng keng keng!

Bách Hoa Tiên Tử không nhúc nhích, Hỗn Độn cảnh biến mất trong tay nàng. Một vòng bảo hộ màu xanh biếc bao phủ toàn thân Bách Hoa Tiên Tử. Toan Nghê Sát xuyên qua pjhát ra tiếng sắt thép va nhau, không thể tổn thương Bách Hoa Tiên Tử chút gì.

Tình Tuyệt rít gào giáng xuống, chữ tình khổng lồ xoay tròn mang theo áp lực như núi cao đập mạnh. Nhưng khi chữ tình và vòng bảo hộ xanh biếc va chạm nhau thì nổ tung, tan biến. Bách Hoa Tiên Tử vẫn không nhúc nhích.

Vù vù vù vù vù!

Một cái vuốt khổng lồ do chữ tình ngưng tụ ra xuất hiện, như tay vượn bắt giữ nhân loại, cầm Bách Hoa Tiên Tử trong lòng bàn tay, khiến nàng không thể nhúc nhích. Không gian xung quanh gợn sóng, trong vuốt to, chữ tình xoay tít khiến không gian vặn vẹo ngăn cản Bách Hoa Tiên Tử chạy thoát.

Uy lực của Tình Mê không làm Tiêu Lãng thất vọng, bất cứ Thiên Tôn nào bị vuốt này bắt giữ là chỉ có nước chờ chết.

Tiếc rằng kẻ địch của Tiêu Lãng không phải Thiên Tôn, cũng không là Chí Cao Thần mà là Chí Cao Thần chứng đạo sớm nhất thế giới hỗn độn, thiên hạ đệ nhất nhân.

- Lôi chi bản nguyên!

Tiêu Lãng bay vọt lên, một con cự long lóng lánh tia chớp bay ra, phóng những công kích mà hắn biết rằng như trò con nít trong mắt Bách Hoa Tiên Tử. Mục đích của Tiêu Lãng chỉ là quấy nhiễu Bách Hoa Tiên Tử.

- Lực lượng luân hồi gấp mười lần!

Trong người Tiêu Lãng điên cuồng tụ tập lực lượng luân hồi, từng cự long trắng to hơn bình thường gấp mười lần rít gào bay ra, từ bốn phương tám hướng bao quanh Bách Hoa Tiên Tử. Thanh thế hùng hồn như muốn hủy diệt không gian xung quanh.

Bách Hoa Tiên Tử không nhúc nhích, khóe môi cong lên nụ cười đùa cợt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đất trời quay cuồng, tứ hải chấn động, phong vân biến sắc. Mấy tinh vực nhỏ phía xa bị sóng xung kích cường đại hất văng ra. Các Chí Cao Thần xung quanh biến sắc mặt, cùng thụt lùi, bởi vì không gian bên này sụp đổ hết sẽ xuất hiện hố đen lớn. Tuy với thực lực của đám Chí Cao Thần không sợ gì nhưng khó tránh khỏi sẽ bị cuộc vào cuộc chiến của Tiêu Lãng, Bách Hoa Tiên Tử.

Tiêu Lãng sử dụng lực lượng luân hồi lớn nhất hắn có thể điều động công kích Bách Hoa Tiên Tử. Tiêu Lãng tin tưởng dù là Chí Cao Thần bình thường cũng không chịu nổi một kích kia, cho dù không giết hay trọng thương Bách Hoa Tiên Tử được, nói sao thì cũng sẽ khiến nàng hơi chật vật đi?

Nhưng mà...

Khi trong không gian xuất hiện hố đen lớn, lực hút mạnh mẽ hút hắn vào trong, Tiêu Lãng kinh khủng phát hiện Bách Hoa Tiên Tử vẫn đứng ở phía xa. Vòng bảo hộ màu xanh biếc trên người Bách Hoa Tiên Tử không có chút dao động, thậm chí không hề có dấu hiệu năng lượng bị suy yếu.

- Sao có thể như vậy?

Tiêu Lãng vận chuyển lực lượng luân hồi chống đỡ lực hút cường đại bay nhanh ra xa, trong mắt tràn ngập khó tin. Vòng bảo hộ màu xanh biếc là cái gì? Trong thiên địa còn có lực lượng càng cường đại hơn lực lượng luân hồi sao? Lực công kích lực lượng luân hồi gấp mười lần vậy mà giống cây kiếm gỗ chặt vào mũ sắt, làm sao Tiêu Lãng dám tin tưởng?

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười như chuông ngân vang lên. Bách Hoa Tiên Tử đạp bước giữa không trung đi tới gần Tiêu Lãng, mắt nàng đầy thất vọng. Bách Hoa Tiên Tử làm vẻ mặt vô cùng thất vọng nhìn Tiêu Lãng.

Bách Hoa Tiên Tử khẽ thở dài:

- Tử La Lan nói ngươi là người có thể sáng tạo kỳ tích, thường có thể chuyển bại thành thắng. Bản cung rất e ngại ngươi, bây giờ xem ra mưu kế của Tử La Lan là dư thừa. Tiêu Lãng, ngươi trừ có lực lượng luân hồi vô cùng vô tận ra thì thực lực thấp đến đáng thương. Là bản cung xem trọng ngươi quá mức...

- Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Tiêu Lãng vừa nhanh chóng thụt lùi vừa lầm bầm.

- Không nghĩ ra?

Bách Hoa Tiên Tử từng bước một bước tới gần Tiêu Lãng, mắt đầy giễu cợt.

Bách Hoa Tiên Tử cười đắc ý nói:

- Thật ra đến chết Tiêu Dao Vương cũng không nghĩ ra. Ngươi may mắn hơn Tiêu Dao Vương, ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án!

Tiêu Lãng không thụt lùi, chỉ nheo mắt nhìn Bách Hoa Tiên Tử. Tiêu Lãng thấy vòng bảo hộ trên người Bách Hoa Tiên Tử biến mất, một chiếc gương xuất hiện trong tay nàng.

Tiêu Lãng ngộ ra, nói:

- Là bởi vì cái gương này?

- Không sai.

Bách Hoa Tiên Tử cười, gật đầu, nói:

- Gương này gọi là Hỗn Độn Kinh, cùng ta sinh ra, trong gương có lực lượng bí ẩn, bản cung gọi nó là lực lượng chúa tể. Gương này làm bạn cùng ta, sớm đã dung hợp vào thân thể của ta. Đồ ngu Tiêu Dao Vương định luyện hóa nó? Thật là hết sức buồn cười, ta chỉ cần dẫn phát một chút cấm chế của nó là đủ khiến Tiêu Dao Vương trong lúc luyện hóa phải trọng thương!

Con ngươi Tiêu Lãng co rút, kêu lên:

- Lực lượng chúa tể? Lực lượng luân hồi? Không lẽ lực lượng chúa tể này còn cao cấp hơn cả lực lượng luân hồi?

Bách Hoa Tiên Tử gật đầu, nói:

- Tiêu Lãng, không sợ nói cho ngươi một bí mật. Thật ra... Bản cung cũng không có chứng đạo Chí Cao Thần. Cho nên ta mới hơi ngại ngươi, nhưng ngươi làm ta thất vọng rồi. Bản cung trở thành thiên hạ đệ nhất nhân chính là bởi vì có Hỗn Độn Kinh này. Lực lượng chúa tể là một luồng lực lượng căn nguyên nhất trong hỗn độn. Lôi chi bản nguyên của ngươi sinh ra từ lực lượng chúa tể, mọi thứ trong thế giới đều là lực lượng chúa tể dựng dục, bao gồm lực lượng luân hồi! Nói cách khác, lực lượng chúa tể là gốc của thế giới, là mẫu của lực lượng luân hồi, là nguồn suối của tất cả lực lượng. Thử hỏi... Lực lượng luân hồi của ngươi làm sao tổn thương ta được? Ha ha ha ha ha ha!

- Ta hiểu rồi.

Tiêu Lãng ngộ ra, mặt hắn không còn vẻ gì kinh hoàng mà cực kỳ bình tĩnh. Tiêu Lãng đột nhiên biến mất trên bầu trời, không còn bóng dáng.

Bách Hoa Tiên Tử lạnh lùng cười:

- Còn muốn trốn? Ngươi có thể trốn đi đâu?

Thần thức của Bách Hoa Tiên Tử quét bốn phương tám hướng, cuối cùng ngừng lại trong Hỗn Độn Hải Dương nằm ở phía nam Tiêu Dao sơn. Vẻ mặt Bách Hoa Tiên Tử đùa cợt lắc người biến mất trên bầu trời.

Tiêu Lãng đúng là đang chạy trốn.

Nơi duy nhất Tiêu Lãng nghĩ đến là Hỗn Độn Hải Dương, hắn... Muốn chạy ra thế giới này.

Thật ra thế giới bị Hỗn Độn Hải Dương bao vây, vậy bên ngoài Hỗn Độn Hải Dương là cái gì? Vấn đề này luôn xoay quanh trong đầu Tiêu Lãng. Giờ phút này, nơi duy nhất Tiêu Lãng có thể chạy trốn là ở bên ngoài Hỗn Độn Hải Dương.

Vù vù vù vù vù!

Thân thể Tiêu Lãng xuất hiện trong một quảng trường trong Hỗn Độn Hải Dương, lập tức phóng ra lôi long đánh tới trước. Lôi long lấp lánh nhanh chóng mở ra một đường hầm hẹp dài.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng mới xông vào khe nứt thì một bóng người chớp lóe hiện ra sau lưng. Bách Hoa Tiên Tử, giơ lên chiếc guonwg trong tay. Một luồng sáng xanh biếc bay ra bắn vào lưng Tiêu Lãng.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng như pháo đốt bay tới trước, thần thức quét qua phát hiện lực lượng luân hồi trên vòng bảo hộ còn lại có một chút, suýt nổ tung.

Con ngươi Tiêu Lãng co rút. Tiêu Lãng đã vận chuyển lực lượng luân hồi cường đại nhất hộ thể, lực lượng chúa tể đúng là mạnh đến đáng sợ. Tiêu Lãng bị đánh bay tới trước vừa điên cuồng khống chế lôi long mở đường, bay sâu vào Hỗn Độn Hải Dương.

- Hừ hừ!

Bách Hoa Tiên Tử chậm rãi đi theo, như con mèo đùa con chuột. Trong Hỗn Độn cảnh của Bách Hoa Tiên Tử lấp lánh ánh sáng lam, liên tục bắn trúng Tiêu Lãng. Khóe môi Bách Hoa Tiên Tử cong lên độ cung cười nhạo.

Bách Hoa Tiên Tử trêu đùa nói:

- Tiêu Lãng, bản cung muốn xem là ngươi tụ tập lực lượng luân hồi nhanh hay công kích của ta nhanh! Ngươi muốn trốn đi đâu? Bên ngoài thế giới hỗn độn? Ngươi có biết bên ngoài thế giới hỗn độn là cái gì sao? Bản cung nói cho ngươi biết, trên trời dưới đất không ai có thể cứu ngươi. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội. Trở thành của ta nô lệ, lập Hỗn Độn Huyết Thệ thề suốt đời hiệu lực cho bản cung thì bản cung sẽ tha cho ngươi, thấy sao?

Tiêu Lãng không nói chuyện, lôi long rít gào bay tới trước xé mở Hỗn Độn Hải Dương một khe hở. Tiêu Lãng nhanh chóng lướt tới trước. Mỗi lần ánh sáng Hỗn Độn cảnh công kích là vòng bảo hộ của Tiêu Lãng sẽ tiêu hao phần lớn lực lượng luân hồi. Chớp mắt Tiêu Lãng bổ sung lực lượng luân hồi ngay, nhưng trong lòng hơi tuyệt vọng.

Bởi vì!

Bách Hoa Tiên Tử nói đúng, tốc độ hấp thu lực lượng luân hồi của Tiêu Lãng thua xa tiêu hao. Trong người Tiêu Lãng lưu trữ rất nhiều lực lượng luân hồi nhưng cứ theo tốc độ hiện tại thì nửa ngày sau hắn sẽ tiêu sạch.

Tiêu Lãng không từ bỏ, điên cuồng bay tới trước, không đến phút cuối cùng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

- Tiêu Lãng, ta biết chuyện của ngươi và Tử La Lan. Ta đồng ý nhận ngươi làm nô là vì nghĩ tình Tử La Lan. Ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi quá uất ức. Mngươi giúp ta thống nhất thế giới hỗn độn, cả thế giới do ngươi cai quản, ta chỉ cần ở sau màn là được, thấy sao?

- Tiêu Lãng, ngươi thật là chấp mê bất ngộ. Lực lượng luân hồi trong người ngươi cùng lắm là chống được nửa ngày đúng không?

- Hừ hừ, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì? Ngươi cho rằng trốn ngoài thế giới hỗn độn là sẽ sống sót sao? Ha ha ha ha ha ha! Trốn ra ngoài thì ngươi sẽ càng tuyệt vọng.

Bách Hoa Tiên Tử liên tục nói, Tiêu Lãng mặc kệ nàng. Trong lòng Tiêu Lãng bỗng có cảm giác có lẽ trốn ra ngoài thế giới hỗn độn thì hắn sẽ không chết.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ.

Lực lượng luân hồi dự trữ trong người Tiêu Lãng tiêu hao ngày càng nhiều. Tiêu Lãng cảm ngộ Thế Giới Diễn Hóa Đồ, khống chế lực lượng luân hồi. Nhưng lực lượng luân hồi ẩn chứa trong mỗi góc trên thế giới này, lực lượng luân hồi ở mỗi nơi rất thưa thớt, tốc độ hấp thu của Tiêu Lãng chậm hơn tiêu hao rất nhiều.

Nửa ngày sau.

Bên trong thân thể của Tiêu Lãng hoàn toàn tiêu hao hết lực lượng luân hồi, tối đa chỉ chịu được một đợt công kích. Rốt cuộc Tiêu Lãng chém ra một con đường thông thiên trong Hỗn Độn Hải Dương.

Khi thần thức của Tiêu Lãng dò xét thấy phía trước tối đen thì hắn cực kỳ kích động.

Thế giới này là một hỗn độn, trong hỗn độn xuất hiện một tia chớp chém hỗn độn ra, chém một không gian, không gian từ từ biến to, cuối cùng trở thành một thế giới.

Nhưng mà...

Bên ngoài hỗn độn có bầu trời càng rộng lớn hơn không? Hay là một hỗn độn khác? Phải chăng có rất nhiều thế giới hỗn độn?

Trước kia Tiêu Lãng không biết nhưng bây giờ hắn rốt cuộc biết rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.