Yêu Giả Vi Vương

Chương 202: Thu Săn



Tiêu Lãng nói xong không quan tâm hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tĩnh tọa tu luyện Huyền khí. Không tu luyện không được, phòng kế bên kêu giường ngày càng dâm đãng. Cứ nghe tiếp thì dù Tiêu Lãng là thánh nhân cũng không bình tĩnh nổi, nói sao thì hắn mới có mười tám tuổi, không còn là xử nam.

Tiêu Lãng nhập định làm hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư ngẩn ra. Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư nhìn chằm chằm Tiêu Lãng thật lâu, xác định hắn đã nhập định, họ quay sang nhìn nhau.

Man di này không muốn chiếm đoạt thân thể của họ?

Tuy hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư không nghe rõ ràng đoạn đối thoại giữa Tiêu Lãng và Cổ tiểu thư nhưng mơ hồ nghe được đại khái. Có thể nói Cổ tiểu thư hoàn toàn bán hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư cho hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng. Sự thật là nếu Tiêu Lãng thật sự muốn thì hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư cũng không dám phản kháng, bọn họ rất rõ ràng gia tộc của mình hiện tại đang gặp nguy cơ như thế nào. Không có gia tộc Cổ gia, Tư Ma gia giúp đỡ thì gia tộc của hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư sẽ sẽ là cửa nát nhà tan.

Hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư đã suy tính rồi, lát nữa nếu Tiêu Lãng dùng kiểu chơi đùa nữ nhân tàn nhẫn, dã man nhất thì họ sẽ không phản kháng. Vì gia tộc chỉ có thể ủy khuất cầu toàn , dù sao nếu gia tộc bị diệt thì hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư rất có thể bị bán vào thanh lâu.

So với sống trong sinh hoạt 'một đôi tay ngọc ngàn người gối, hai bờ môi hồng vạn khách hôn' thì chẳng bằng để Man di này chiếm lợi, ít nhất Man di này mặt mũi không tệ, đúng không?

Nhưng Tiêu Lãng không muốn ôm hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư? Còn khuyên hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư rời xa hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, nên trở về tìm một nhà khá giả gả đi? Trong phút chốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang tràn ngập trong lòng hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư. Đầu óc hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư trống rỗng, hai người ôm đầu nhỏ giọng khóc.

Tiêu Lãng đang tu luyện Huyền khí, chỉ cần không tới gần, không có sát khí hoặc thân thể không nhúc nhích khiến hắn cảnh giác thì Tiêu Lãng hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài. Bởi vậy Tiêu Lãng không biết hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư ôm đầu khóc.

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư khóc một lúc bị tiếng kêu rên phòng kế bên làm giật mình tỉnh lại, nhìn nửa bên mặt Tiêu Lãng góc cạnh gõ ràng. Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư nghĩ đến hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư dặn dò trên đường đến Di Xuân viện, biểu tình của họ phức tạp, một người mặt xanh, một người mặt đỏ, mắt chớp lóe.

Thật lâu sau, hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư ngẩng đầu nhìn nhau, mắt kiên quyết, cắn môi đứng dậy đi tới gần Tiêu Lãng. Tiếp theo, hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư xấu hổ... Cởi đồ.

Tiêu Lãng đang nhập định, hoàn toàn không có cảm giác. Mãi đến khi một bàn tay của Phùng Trình Trình sờ vai Tiêu Lãng làm hắn giật mình tỉnh lại, đôi mắt như đao bắn ra, người căng cứng, Huyền khí vòng quanh thân thể, tùy thời chuẩn bị công kích.

Nhưng đập vào mắt Tiêu Lãng là hai thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân. Tiêu Lãng sợ hú hồn, bật người đứng dậy.

Tiêu Lãng vẻ mặt nghiêm túc quát:

- Các ngươi làm cái gì?

Tuy hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư không phải thứ tốt lành gì nhưng cũng là hoàng hoa khuê nữ, khó khăn lắm mới quyết định chủ động hiến thân, hoàn thành nhiệm vụ Cổ tiểu thư giao cho. Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư không ngờ Tiêu Lãng phản ứng lớn như vậy.

Phùng nhị tiểu thư che thân thể, vẻ mặt xấu hổ, bi thương tức giận nói:

- Đại nhân, ngươi ôm chúng ta đi, nếu không thì chúng ta không thể nói với Cổ Lam, gia tộc của chúng ta sẽ tiêu đời!

- Ngu ngốc, ngu chưa từng thấy!

Tiêu Lãng tỉnh táo lại, suy nghĩ một lúc đại khái hiểu ra.

Tiêu Lãng cố nén lửa giận trong lòng, quay đầu đi nói:

- Các ngươi mặc y phục vào rồi nói!

Phùng Trình Trình cắn răng nói:

- Đại nhân, chúng ta, chúng ta... Cam tâm tình nguyện , ngươi hãy ôm chúng ta đi!

Tiêu Lãng thở hắt ra, lạnh lùng nói:

- Ta đã nói là các ngươi mặc quần áo, lập tức!

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư đỏ mặt nhanh chóng mặc đồ vào. Tiêu Lãng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư.

Tiêu Lãng trầm giọng nói:

- Hai đứa ngốc, thật sự cho rằng hiến thân sẽ cứu gia tộc của các ngươi sao? Ta không có năng lực lớn như vậy, đám Cổ Lam cũng không thể. Nếu bọn họ có năng lực này thì hôm nay còn cần đến cầu chúng ta sao? Các ngươi không biết dùng đầu óc suy nghĩ, ngu không thể tả!

Sáng hôm nay hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư mới nhận được tin của gia tộc thì đầu óc trống rỗng, bị hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư hăm dọa một phen càng mụ người. Giờ phút này, bị Tiêu Lãng mắng hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư mới tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ càng, hình như có lý. Bây giờ bản thân Cổ Lam Cổ tiểu thư còn khó bảo đảm thì làm sao giúp đỡ cho gia tộc hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư được?

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư luống cuống, cầu xin nhìn Tiêu Lãng.

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư đột nhiên quỳ xuống, khóc rống nói:

- Đại nhân, cầu xin ngươi hãy cứu nhà chúng ta, ngươi muốn chúng ta làm cái gì cũng được!

Tiêu Lãng ngẩn ra, bất nhẫn hỏi:

- Nhà các ngươi làm sao vậy?

Phùng Trình Trình Phùng nhị tiểu thư đáp ngay:

- Phụ thân của chúng ta là một vị phó Thống lĩnh có thực quyền trong Long Nha quân, sáng hôm nay nghe nói phạm quân kỷ bị bắt vào nhà tù , hiện tại chờ khai đường định tội. Nếu phán có tội thì nhà chúng ta tiêu ròi, chúng ta sẽ bị bán vào thanh lâu.

Tiêu Lãng chửi thề:

- Tổ cha nó!

Bây giờ Tiêu Lãng chỉ là phó Thống lĩnh, còn là thuộc quân dự bị, nói không chừng một ngày nào đó bị Long Nha Phỉ Nhi cắt chức. Phạm vào quân kỷ thì sao Tiêu Lãng cứu được? Dù là Long Nha Phỉ Nhi cũng không có cách nào, quân pháp như núi.

Nhưng Tiêu Lãng nhìn hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư mắt đẫm lệ thì tật mềm lòng lại tái phát.

Tiêu Lãng dìu hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư đứng lên, nói nước đôi:

- Đừng gấp đừng gấp, rồi sẽ có cách! nguồn TruyệnFULL.vn

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư khủng hoảng một ngày, giờ phút này thấy Tiêu Lãng chịu hỗ trợ thì cảm kích ôm chầm lấy hắn.

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư gào khóc:

- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân, ngươi là người tốt nhất!

- Ta là phụ thân của ngươi, lộn... Phi!

Tiêu Lãng chửi thầm, nhưng được hai hoa tỷ muội ôm, hai thân thể mềm mại đè ép làm hắn thấy khoái.

Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, trầm ngâm giây lát, có quyết định:

- Ta không thể giúp gì trong chuyện này nhưng mấy ngày sau ta sẽ sắp xếp cho hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư vào Trà gia, các ngươi đi theo đi. Các ngươi có thể nghĩ cách cầu xin công tử của Trà gia.

- Trà gia?

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư trợn to mắt, không dám tin Tiêu Lãng có năng lực dẫn theo họ quen biết công tử của Trà gia. Tiêu Lãng lười giải thích, chỉ dặn dò vài câu, kêu hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư đi ngủ đi, mấy ngày nữa sẽ biết.

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư kinh khủng một ngày, bị Tiêu Lãng dỗ vài câu, trái tim treo cao tạm buông xuống, ôm đùi hắn không lâu sau thiếp ngủ. Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, khoanh chân tiếp tục tĩnh tọa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Lãng và Thiên Tầm vẻ mặt hớn hở rời khỏi Di Xuân viện. Trước khi đi Tiêu Lãng dặn dò mấy người không được lộ chuyện đêm qua ra, còn giao hiện địa điểm gặp mặt, trò chuyện đưa tin.

Bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư cũng biết hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đi suốt đêm, nói không chừng Long Nha Phỉ Nhi đang tìm bọn họ, không dám dây dưa, chỉ có thể chờ tin của Tiêu Lãng.

Hai vị tiểu thư Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư ánh mắt ai oán nhìn Tiêu Lãng rời đi. Hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư thì cực kỳ căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng Thiên Tầm như muốn chém gã thành nhiều khúc. Không biết đêm qua Thiên Tầm đã làm gì hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mới trở về Hồng Y các không bao lâu thì Long Nha Phỉ Nhi sai người kêu hai người qua ngay.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chạy tới, thấy Long Nha Phỉ Nhi mặc chiến giáp, vẻ mặt hưng phấn đứng trong đại sảnh.

Tiêu Lãng định nói qua lao vài câu chuyện tối hôm qua gặp mặt bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư cho Long Nha Phỉ Nhi nghe.

Tiêu Lãng mới mở miệng hai câu thì Long Nha Phỉ Nhi phất tay, kích động nói:

- Hai vị phó Thống lĩnh đi sắp xếp đi, ta muốn đi Quân Thần phủ. Mùa xuân của Hồng Y Vệ đến rồi, lần này chúng ta có cơ hội phát triển lớn mạnh, trở thành vệ quân vạn người chính quy!

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liếc nhau, rất kinh ngạc.

Tiêu Lãng khom người, nghi hoặc hỏi:

- Thống lĩnh, vậy là sao? Có thể nói rõ ràng không?

Dường như tâm tình của Long Nha Phỉ Nhi rất tốt, không so đo Tiêu Lãng vượt mức.

Long Nha Phỉ Nhi cười to bảo:

- Mới rồi Quân Thần phủ hạ quân lệnh bắt đầu thu săn năm nay trước tiên. Hai vị hoàng tử, một vị công chúa, cùng với mấy vị tuyệt thế thiên tài của Huyết Vương triều dẫn theo đại quân vượt biên giới khiêu khích. Nguyên soái đại nhân ra lệnh cho Thống lĩnh dưới ba mươi tuổi có thể tự do dẫn quân xuất chiến, bao gồm... Quân dự bị! Lần này có công sẽ được thưởng hậu hĩnh, ai có thể chém đầu hai vị hoàng tử sẽ được phong Phiêu Kỵ tướng quân ngay. Ha ha ha ha ha ha! Hồng Y Vệ có thể nổi trội hay không phải xem thu săn lần này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.