Yêu Giả Vi Vương

Chương 250: Trước không có, sau này cũng không có



Thảo đằng vặn vẹo quất đất đá xung quanh hỗn độn sụp đổ, làm Tả Kiếm bị chôn sống bên dưới sợ hãi muốn chết.

Tả Kiếm đúng là Chiến Vương cảnh sơ giai, đao mang của gã có thể chém nát Tiêu Lãng. Nhưng Tiêu Lãng không lộ mặt đã kéo Tả Kiếm xuống đất, gã không nổi lên chút chiến ý nào được.

Đất đá hoàn toàn đè ép thân thể Tả Kiếm, họa kích dài hai thước sớm bị gã vứt đi. Họa kích dài như vậy hoàn toàn vô dụng dưới lòng đất. Tả Kiếm chỉ có thể dùng đôi tay không ngừng cào đất bùn, hết sức bò lên trời.

Cùng lúc đó, Tu Di Giới trong tay Tả Kiếm chợt lóe, một khối ngọc phù xuất hiện trong tay gã. Tả Kiếm bóp mạnh ngọc phù.

Đây là ngọc phù cứu mạng, bây giờ Tả Bình Bình còn chưa đến, hoặc là không nhận được tin hoặc là đã bị ngăn cản, Tả Kiếm chỉ có thể dùng ngọc phù truyền tin báo cho phụ thân biết, nếu không đến cứu thì gã chỉ có một con đường chết !

Tiêu Lãng không nhúc nhích!

Không phải Tiêu Lãng không muốn mà là không dám nhúc nhích.

Huyền khí của Tả Kiếm hùng hồn, không thể phá Huyền khí chiến giáp trong phút chốc. Tiêu Lãng không dám sử dụng thảo đằng thần hồn màu tím ăn mòn, nếu như thảo đằng lại bị thương thì vết thương của hắn sẽ càng nghiêm trọng hơn, thậm chí rất có thể sẽ chết. Nếu không thì Tiêu Lãng đã sớm ra tay rồi.

Lúc này Tả Kiếm cách mặt đất trăm thước, muốn leo lên cần hao phí nhiều Huyền khí. Tiêu Lãng định chờ lúc Tả Kiếm bò ra ngoài thì lại kéo gã xuống, cứ lặp lại như vậy, đợi gã hao hết Huyền khí rồi nuốt gã là kế hoạch hoàn mỹ nhấdt.

Có thảo đằng thần hồn màu tím ở đây, Tiêu Lãng nắm rõ tung tích của Tả Kiếm như lòng bàn tay. Năng lực tính toán khủng bố giúp Tiêu Lãng thông qua thảo đằng thần hồn màu tím dò xét mặt đất chấn động, phán đoán vị trí của Tả Kiếm. Cho nên dưới tình huống không có cứu viện thì Tả Kiếm chết chắc.

Tiêu Lãng tràn đầy tự tin cùng loại quyết đấu như hôm nay, đổi lại bất cứ Chiến Vương cảnh sơ giai nào đều bị năng lực tính toán, bản năng chiến đấu, thảo đằng thần hồn màu tím kỳ diệu của hắn vờn đến chết.

Nhưng...

Khiến Tiêu Lãng không kịp trở tay là Tả gia xuất động cứ viện.

Tả Kiếm bóp nát ngọc phù, phụ thân của gã, Tả Sâm, gia chủ của Tả gia trước tiên tìm gặp Tả Bình Bình.

Tả Bình Bình bất chấp tất cả, dẫn theo Tả Sâm, gia chủ của Tả gia và một trưởng lão của Tả gia, ba người lao lên cao vọt hướng phương nam. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Vù vù vù vù vù!

Cùng lúc đó, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu lại bay ra khỏi viện của mình. Thấy Tả Bình Bình đằng đằng sát khí, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu cười khổ, lắc người che trước mặt.

Tả Bình Bình quát to:

- Tả gia nhận thua cuộc chiến này, ta chỉ muốn cứu Tả Kiếm một mạng. Hai người các ngươi còn quấy rầy nữa thì đừng trách Tả Bình Bình ta trở mặt!

Sau lưng Tả Bình Bình xuất hiện ảo ảnh con deiuè hâu to lớn vô thanh gầm rống. Tả Sâm, gia chủ của Tả gia, trưởng lão của Tả gia cùng phóng ra thần hồn, tỏ rõ nếu không tránh đường thì sẽ chiến đấu.

Lời của Tả Bình Bình làm Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu giật nảy mình, khiến các cường giả trong Thanh Y thành kinh ngạc. Hiển nhiên Tả Bình Bình đã thu được tín hiệu cầu cứu của Tả Kiếm, vậy là cuộc chiến bên ngoài vu thuật sư trẻ tuổi chiến thắng?

Tả Bình Bình mang theo Tả Sâm, gia chủ của Tả gia, trưởng lão của Tả gia bay nhanh hướng nam. Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu liếc nhau, lập tức đi theo.

Thanh Minh cách ngoài thành nam trăm dặm cảm ứng khí thế cường đại của Tả Bình Bình, Tả Sâm, gia chủ của Tả gia, trưởng lão của Tả gia, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, con ngươi co rút.

Thanh Minh quát với mặt đất:

- Yêu Tà, ra mau!

Thanh Minh rót Huyền khí vào thanh âm xuyên thấu lòng đất truyền ra xa. Tiêu Lãng giật mình, mới nãy hắn lại kéo Tả Kiếm muốn bò lên xuống dưới nữa, dùng thảo đằng thần hồn màu tím làm sập đường hầm chôn sống gã. Tuy Tiêu Lãng không biết xảy ra chuyện gì nhưng không rảnh giết Tả Kiếm nữa, trước tiên điều khiển thảo đằng thần hồn màu tím kéo hắn lên.

Thanh Minh nói nhỏ với Tiêu Lãng:

- Mau cất thảo đằng!

Thanh Minh bay lên trời lao hướng bắc.

Tiêu Lãng nhanh chóng thu thảo đằng thần hồn màu tím, vận chuyển Thuật Liễm Tức rồi nhìn hướng bắc. Không lâu sau thấy phương bắc có năm điểm đen bay tới. Điểm đen dầnp hóng to trong mắt Tiêu Lãng, cuối cùng biến thành năm người.

Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, còn có hai cường giả của Tả gia.

Tiêu Lãng đã hiểu tại sao Thanh Minh kêu hắn đi ra. Thấy ba tuyệt thế cường giả cùng bay tới, Tiêu Lãng tiếc nuối nhìn dưới đất, hắn biết hôm nay đã bỏ lỡ cơ hội giết Tả Kiếm.

Thanh Minh đứng giữa không trung lạnh lùng nói với đám người bay tới:

- Nguyên soái có lệnh, cuộc chiến vương giả này phải công bằng, không ai được quấy nhiễu. Vẫn đang quyết đấu, xin các vị lùi ra đi!

Bộ dạng của Thanh Minh rất là công bình công chính.

Tuy Tả Bình Bình cực kỳ tức giận nhưng khách sáo với Thanh Minh:

- Tả Kiếm nhận thua. Thanh Minh, chấm dứt trận quyết đấu này đi.

Tả Bình Bình không biết Thanh Minh là người Ẩn tông, nhưng gã tùy thời bước vào Chiến Đế cảnh, sau lưng còn có Quân Thần Độc Cô Hành khống chế trăm vạn đại quân Bắc Cương. Tả Bình Bình không thể không e ngại.

Thanh Minh rất dứt khoát nói:

- Nếu vậy thì cuộc quyết đấu dừng ở đây!

Thanh Minh không thèm nhìn Tiêu Lãng cái nào, xoay người bay hướng Thanh Y thành.

Tả Bình Bình nhìn chằm chằm Tiêu Lãng đứng dưới đất, trong mắt đầy sát ý.

Tả Bình Bình lạnh lùng quát:

- Ngươi chính là Yêu Tà? Rất tốt, rất tốt! Tả Kiếm ở đâu?

Tiêu Lãng chỉ dưới đất, lạnh nhạt nói:

- Hắn bị ta sử dụng vu thuật chôn dưới đất, không biết đã chết chưa.

Tiêu Lãng thầm vui mừng, may mắn mới rồi không sử dụng thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt, nếu không thì Tả Kiếm không chết được cứu về, thân phận của hắn sẽ bị lộ ra.

Lúc này thảo đằng thần hồn màu tím dài to như vậy, quan trọng nhất nó là thực thể. Tiêu Lãng chưa từng nghe nói thần hồn của ai có thể biến thành thực thể, cho nên hắn không chút lo lắng sẽ bị Tả gia phát hiện thân phận.

Tả Sâm, gia chủ của Tả gia nghe vậy sốt ruột, Tu Di Giới lóe ánh sáng, một thanh trường kiếm xuất hiện. Tả Sâm, gia chủ của Tả gia vận chuyển Huyền khí lao xuống dưới, đầu chĩa xuống đất, nhanh chóng xoay vòng. Đất đá tung bay, Tả Sâm, gia chủ của Tả gia như biến thành mũi khoan mau chóng chui vào lòng đất.

Tả Bình Bình hừ lạnh một tiếng:

- Vu thuật? Rất khá, A Lý Sơn tộc các ngươi khá lắm!

Ý uy hiếp rõ ràng.

Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu cùng nhướng mày, hiển nhiên thấy trơ trẽn vì Tả Bình Bình cậy già lên mặt, đè ép một hậu bối.

Tiêu Lãng tức giận, người trẻ tuổi đánh nhau, các ngươi là thế hệ trước đến góp vui làm gì? Lại còn uy hiếp.

Tính tình bướng bỉnh bùng nổ, Tiêu Lãng hừ lạnh một tiếng:

- Vu thuật của ta tạm được, chẳng qua thực lực của Tả Kiếm quá thấp. A Lý Sơn tộc chúng ta đương nhiên là không tệ, chẳng qua mấy vạn đệ tử của Tả gia càng khá hơn!

Tiêu Lãng thốt xong mắt Tả Bình Bình đậm đặc sát khí. Trưởng lão của Tả gia sau lưng Tả Bình Bình nổi giận.

Trưởng lão của Tả gia quát to:

- To gan! Yêu Tà, ngươi dám nói keiuẻ đó với quốc sư? Ngươi lấy hạ phạm thượng muốn chết sao?

Mới rồi Tả Bình Bình bị Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu ngăn cản đã nén cục tức, giờ nổi giận tùy ý nói một câu ám chỉ Tiêu Lãng đối địch với Tả gia thì coi chừng A Lý Sơn tộc của ngươi sẽ thành tro bụi.

Không ngờ Tiêu Lãng hỗn hào tiếp lời, giọng điệu tương tự. Ngươi lấy A Lý Sơn tộc uy hiếp ta thì ta có thể lấy sinh mạng mấy vạn đệ tử Tả gia uy hiếp người! Ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói, ngươi dám đụng vào A Lý Sơn tộc thì mấy vạn Tả gia các ngươi chờ ta điên cuồng ám sát đi!

Một phó Thống lĩnh quân dự bị, một võ giả Chiến Suất cảnh dám can đảm ăn nói như thế với Tả Bình Bình, quốc sư Chiến Vương triều, Chiến Đế cảnh? Tiêu Lãng là độc nhất vô nhị.

Đông Phương Bạch mặt không biểu tình, mắt đầy ý cười. Mắt Nghịch Thủy Lưu cũng chất chứa ý cười.

Tiêu Lãng kiêu ngạo không sợ nhìn trưởng lão của Tả gia, nói:

- Ta không muốn chết nhưng người A Lý Sơn tộc không sợ chết. Ngươi muốn ỷ lớn hiếp nhỏ đánh chết ta, ta cũng không thể nói gì! Kẻ hèn này là Man di, không thích quanh co lòng vòng, người khác nói như thế nào với ta thì ta đáp trả lại như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.