Rất nhanh đã đến Thần Hồn tiết, ngày này gió tuyết lớn hơn chút. Tuyết trắng xóa che lấp tầm mắt của mọi người, phủ tấm áo bạc lên Huyết Đế thành, cực kỳ xinh đẹp.
Mặt ngoài thì vết thương của Tiêu Lãng đã hồi phục nhưng đi đường hơi khó khăn, đây là kết quả sau khi hắn dùng Đan dược đỉnh cấp của Dược Vương Cẩu Họa. Nếu dựa vào Đan dược của Huyết Khôi chắc lúc này cần có người cõngTiêu Lãng đi.
Thần Hồn tiết là ngày lễ quan trọng nhất của mọi người trên Thần Hồn đại lục, cũng là ngày thức tỉnh thần hồn. Trong Huyết Đế thành rất náo nhiệt, các thành viên gia tộc, những đệ tử tròn mười tám tuổi đều đứng bên ngoài Thần Hồn các chờ đợi nghi thức thức tỉnh.
Giờ phút này, Tiêu Lãng ngồi trên xe ngựa đi ngang qua Thần Hồn các, hắn vén mành nhìn vào trong thấy mấy trăm thiếu niên, thiếu nữ vẻ mặt căng thẳng, mong chờ. Tiêu Lãng nhìn thấy bọn họ bị tiếng vó ngựa hấp dẫn, quay đầu nhìn đội xe của hắn, bọn họ làm vẻ mặt hâm mộ. Bất giác Tiêu Lãng thấy thổn thức, cảm thán.
Một năm trước Tiêu Lãng mười tám tuổi, cũng đứng bên ngoài Thần Hồn các tại đế đô trong ngày Thần Hồn tiết, cũng là vẻ mặt hồi hộp mong chờ. Qua một năm, Tiêu Lãng trải qua nhiều chuyện đa số người cả đời không nếm trải.
Gia gia chết, Tiêu Lãng phản ra Tiêu gia đi Bắc Cương, rồi đại chiến Bắc Cương, nghĩa phụ cũng chết. Tiêu Lãng qua rất nhiều đại chiến, nhiều lần suýt chết. Giờ phút này, Tiêu Lãng biến thành giặc phản quốc bị thế nhân chửi rủa, hắn ngồi trên xe ngựa của đại hoàng tử địch quốc đi hướng hoàng cung, sắp tham gia thịnh yến trong hoàng cung.
Gió tuyết thổi qua, xuyên thấu cửa sổ bay vào trong xe, mông lung mắt Tiêu Lãng. Tiêu Lãng nheo mắt nhìn phong cảnh bốn phía liên tục rút lui, ánh mắt dần mê ly hoảng hốt. Tiêu Lãng chợt nhớ đến một bài thơ kiếp trước.
- Thiên hạ phong vân xuất ta bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi, hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu, không phụ nhân gian nhất tràng say!
Thế sự biến hóa vô thường, Tiêu Lãng chưa từng muốn tranh cái gì, cũng không mơ trở thành đại nhân vật, không muốn giết ai, càng không muốn làm giặc phản quốc. Tiêu Lãng chỉ muốn yên lặng sống, làm bạn với Cô Cô, tiểu Hồng Đậu mà hắn yêu. Nhưng không như mong muốn, ông trời cứ hay trêu cợt Tiêu Lãng, buộc hắn liên tục đi chiến đấu.
Tiêu Lãng nhớ đến Tiêu Thanh Y, nhớ tiểu Hồng Đậu đáng yêu là lòng Tiêu Lãng đau đớn. Từ sau khi Quân Thần Độc Cô Hành chết, Tiêu Lãng luôn trốn tránh, buộc mình không suy nghĩ nhiều. Giờ phút này, sắp ra tay, Tiêu Lãng không biết hắn có thể ra khỏi hoàng cung đó không, cũng không biết có thể gặp lại Tiêu Thanh Y, Đông Phương Hồng Đậu không. Lòng Tiêu Lãng đau nhói.
Tiêu Lãng lắc đầu phủi bông tuyết trên đầu, thả rèm xuống. Tia đau khổ biến mất trong mắt Tiêu Lãng, thay thế là kiên quyết. Bởi vì sắp đến hoàng cung rồi, Tiêu Lãng không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Hoàng cung của Huyết Vương triều xây dựng rất đơn giản, không xa hoa nhưng rất uy nghiêm khí phái. Toàn bộ do đá hoa cương màu xanh to lớn cấu thành, cửa cũng là màu xanh. Cửa sắt dày, bên ngoài có từng đội binh sĩ cường đại trấn thủ, một màu chiến giáp đỏ như máu, Huyền khí phản xa ánh sáng lạnh làm người ta sợ hãi.
Đội xe ngựa này là của Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều nên không có bất cứ người nào dám can đảm ngăn cản. Bảy, tám chiếc xe ngựa nhanh chóng lao đi, quẹo trái quẹo phải trong hoàng cung, cuối cùng dừng trước một đại điện.
Xe ngựa ngừng, Tiêu Lãng đi xuống. Gió tuyết rất lớn, cơ thể Tiêu Lãng còn yếu, lại không thể vận chuyển Huyền khí, hắn cảm thấy rất lạnh. Tiêu Lãng siết chặt áo khoác, người co ro, mặt tái nhợt, trông như thư sinh yếu ớt ốm bệnh.
Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn cung điện, đám đông xa lạ, nhìn vô số cặp mắt tràn ngập khinh thường, đùa cợt, lòng lại nổi lên cảm giác cô độc. Giờ phút này, Tiêu Lãng bỗng có cảm giác muốn trốn trở về đế đô ngay, dẫn theo Đông Phương Hồng Đậu đi cùng trời cuối đất, dẫn nàng đi Ẩn tông, yên lặng sống hết mấy năm này.
Nhưng Tiêu Lãng nghĩ đến vài năm sau hắn sẽ chết thì lại thấy buồn. Cúi đầu đi theo đám người Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều vào trong cung điện.
Trong cung điện có rất nhiều người. Có thanh niên, có cường giả thế hệ trước, có tiểu thư xinh xắn, công chúa xinh đẹp. Tiêu Lãng còn thấy đám Huyết Y và Huyết Nô, nhưng không ai chú ý đến hắn, chỉ hờ hững lướt qua rồi khinh thường quay đầu sang chỗ khác.
Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều đã rời đi, trước khi đi nháy mắt với Tiêu Lãng. Tim Tiêu Lãng run lên, hắn biết ý nghĩa ánh mắt này. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều đi sắp xếp, chờ lát nữa nếu Tiêu Lãng nhận triệu kiến liền ra tay giết Lệ thân vương Kinh Lệ ngay.
Huyết Khôi dẫn Tiêu Lãng đi vào một góc ngồi xuống, uống mỹ tửu ăn món ngon, nhưng hắn cảm giác như nhai sáp. Tiêu Lãng nheo mắt thành một khe hở, giống con rắn độc nhìn chằm chằm mỗi người trong cung điện, tìm kiếm mục tiêu.
Tiếc rằng Tiêu Lãng không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Một đám đại nhân vật Huyết Y và Huyết Nô cũng biến mất, không biết đi đâu.
Thỉnh thoảng có người đến nói chuyện với Huyết Khôi, có nhiều nữ nhân đầy đặn làm Tiêu Lãng nghẹt thở vặn vẹo 'eo nhỏ' đến bắt chuyện với Huyết Khôi. Nhìn dáng người thô to bó sát, mặt quyến rũ mà to như đầu heo cười xấu hổ là dặ dày Tiêu Lãng đau quặn, rất muốn ói.
Yến hội như vậy sẽ không có chủ đề gì, đương nhiên có lẽ là Tiêu Lãng không trông thấy, có lẽ mấy tộc trưởng gia tộc như Huyết Y và Huyết Nô đang ở trong cung đinệ nhỏ bàn bạc Huyết Đế đời tiếp theo, có lẽ Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều đang âm thầm bàn bạc với mấy hoàng tử. Những chuyện này sẽ không hiện ra và bàn bạc quang minh chính đại, Tiêu Lãng cũng không có tư cách gia nhập.
Theo thời gian trôi qua, Tiêu Lãng càng lúc càng nhàm chán, lòng càng căng thẳng hơn. Tựa như dây cung chậm rãi kéo căng, giống một thanh bảo kiếm chậm rãi rút khỏi vỏ.
Nửa canh giờ sau, khi Huyết Mộc chậm rãi đi ra khỏi một thiên điện đi hướng Tiêu Lãng thì người hắn run lên, tay cầm mỹ tửu có vài giọt rớt ra. Tiêu Lãng biết mọi chuyện đã sắp xếp xong, chỉ chờ hắn rút kiếm.
Huyết Mộc lạnh nhạt nói:
- Tiêu tướng quân, điện hạ cho mời!
Nhưng Tiêu Lãng cảm giác tim Huyết Mộc đập rất nhanh, Huyết Khôi đứng cạnh Tiêu Lãng tay run nhẹ. Ngược lại Tiêu Lãng rất là thả lỏng. Tiêu Lãng đứng dậy, cười cười, siết chặt áo khoác màu tím, cúi đầu đi theo Huyết Mộc.
Bước chân của Tiêu Lãng rất nhẹ và ổn định, hít thở bằng phẳng. Mặt Tiêu Lãng vẫn tái nhợt như một bệnh nhân óm đau tùy thời sẽ chết. Tiêu Lãng đứng dậy đi hướng tiểu cung điện khiến nhiều người chú ý, nhưng bọn họ chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh, khóe môi khinh thường cong lên.
Tiêu Lãng nheo mắt lại, hẹp dài giống mắt phượng. Tiêu Lãng cảm giác bản thân như là phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn. Kinh Kha sắp ám sát Tần Vương, có lẽ sẽ là tráng sĩ ra đi không ngày trở về.
Khoảng cách mấy trăm thước ngắn ngủi mà Tiêu Lãng đi như đi cả đời. Mãi khi Tiêu Lãng được mang tới bên ngoài một cánh cửa lớn thiên điện. Hiển nhiên thiên điện này rất quan trọng, người bình thường không được phép vào vì chỗ này có cửa đá, bên ngoài có hai cường giả Chiến Hoàng cảnh canh gác.
Cửa đá từ từ mở ra, hiẻn nhiên Huyết Mộc và Huyết Khôi không được kêu gọi, không có tư cách đi vào. Tiêu Lãng ngừng trước cửa một lúc, cuối cùng hít sâu, chậm rãi đi vào. Kỳ lạ là cửa đá chậm rãi đóng kín.
Đây là một tiểu thiên điện rất xa hoa, bên trong không có bao nhiêu người, chỉ có vài Huyết Man tử. Tiêu Lãng biết bốn người, là Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, hai hoàng tử cùng với Vũ công chúa. Số còn lại thì Tiêu Lãng không biết mặt.
- Kinh Lệ ở đâu?
Tiêu Lãng nhíu mày, giây tiếp theo bỗng đưa mắt nhìn bên trái. Tiêu Lãng trông thấy khuôn mặt xa lạ nhưng đôi mắt thì rất quen thuộc.
Kinh Lệ!
Tuy mặt mũi hoàn toàn thay đổi nhưng Tiêu Lãng nhưng vào đôi mắt này liền xác nhận thân phận của Lệ thân vương Kinh Lệ. Bỗng nhiên lưng Tiêu Lãng cong lên, khí thế cuồng ngược, khóe môi cong lên nụ cười đầy yêu khí, tựa như con dã thú dựng xù lông gầm gừ chuẩn bị cắn người.